Giáng sinh năm nay không phải cuối tuần, lại sắp thi cuối kỳ, vào đêm bình an, nhóm lớp đã tràn đầy tài liệu học mà giảng viên đăng.
Cảnh Hoan đọc lướt vài lần, sau đó lưu hết tài liệu vào điện thoại, mở tủ đồ trước mặt ra.
Khi nhìn lại điện thoại, nhóm thảo luận phòng ký túc xá đã có chừng mười tin nhắn.
Lục Văn Hạo: Nhiều tài liệu vậy sao học được hết?
Cao Tự Tường: Điện thoại tôi không đủ dung lượng chứa luôn đây.
Lục Văn Hạo: Ồ, con điện thoại rách gì vậy? Đề nghị bỏ đi.
Cao Tự Tường: Ông đang nói quá đấy biết không! Cậu còn ở thư viện không?
Lục Văn Hạo: Còn, làm gì? Đừng mơ bảo tôi mua canh Mala về cho cậu nữa, hôm qua tôi đã xếp hàng nửa tiếng rồi đấy (ọe)
Cao Tự Tường: À không phải, định bảo cậu muộn chút hãy về.
Lục Văn Hạo: ????
Cao Tự Tường: Lát tôi phải video call với bạn gái. (thẹn thùng)
Lục Văn Hạo: (ọe) (ọe) (dựng ngón giữa)
Lục Văn Hạo: Ok, ông rủ Hoan Hoan đi ăn, cậu tự ở trong ký túc xá làm ma đói đi @Tiểu Cảnh Nè
Cảnh Hoan đọc lướt tin nhắn, nghĩ ngợi một lúc rồi giơ điện thoại về phía gương, chụp một tấm cho mình.
Tiểu Cảnh Nè: (ảnh) Bộ này thế nào?
Lục Văn Hạo: …
Cao Tự Tường: ???
Lục Văn Hạo: Cậu làm gì vậy, thèm hơi trai à.
Tiểu Cảnh Nè: Cậu chỉ cần nói có đẹp trai hay không thôi.
Lục Văn Hạo: À, cũng tạm, mức độ bình thường của cậu.
Tiểu Cảnh Nè: (ảnh) Vậy bộ này?
Lục Văn Hạo: ???
Cảnh Hoan thay tù tì ba bộ, đám bạn thân đều nhận xét là bình thường.
Cậu trầm ngâm một lúc, ra huyền quan mang đôi giày chói mắt nhất giá cả cao nhất của mình vào.
Tiểu Cảnh Nè: (ảnh)
Lục Văn Hạo: (bật ngón cái) Đẹp trai nhất vũ trụ.
Cao Tự Tường: (hoa tươi) Đề nghị debut luôn.
Cảnh Hoan hiểu ra, hai tên này tục vậy đấy.
Cậu huơ chân cởi giày ra, nằm lên sofa định lướt Weibo.
Lục Văn Hạo: @Tiểu Cảnh Nè Anh đẹp trai có đó không? Giáng sinh năm nay làm gì?
Tiểu Cảnh Nè: Không biết, cậu có ý kiến gì hay không?
Lục Văn Hạo: Tôi nghe nói gần đây có nhà hàng chủ đề Hello Kitty, chủ đề thế nào không quan trọng, quan trọng là phòng riêng khá ổn, tôi xem hình rồi, lãng mạn lắm.
Cao Tự Tường: Cậu không sao chứ, đâu phải đi với bạn gái, cần lãng mạn làm gì? Chúng ta đi ăn dê nướng nguyên con đi, tôi thèm nữa rồi.
Cảnh Hoan không trả lời, cậu mở app tìm nhà hàng theo chủ đề mà Lục Văn Hạo nói, đúng là phòng riêng rất tiện nghi, trang trí lộng lẫy, nhìn vào biết ngay chuyên nhằm vào các đôi tình nhân.
Được, xem như lấy được tiền cậu rồi đấy.
Cảnh Hoan chọt vài cái trên điện thoại, gửi yêu cầu đặt chỗ cho nhà hàng này.
Lục Văn Hạo: @Tiểu Cảnh Nè Cảnh Cảnh đâu rồi? Sao, ngày mai Giáng sinh đấy, không nhanh chút nữa là hết chỗ.
Tiểu Cảnh Nè: Sao trăng gì?
Lục Văn Hạo: Dê nướng nguyên con hay Hello Kitty?
Tiểu Cảnh Nè: Tùy các cậu.
Lục Văn Hạo: Ok, vậy tối nay chúng ta bàn bạc nhé
Tiểu Cảnh Nè: Dù sao tôi cũng không đi với các cậu.
Cao Tự Tường: ?
Lục Văn Hạo: ???
Một câu nói dấy lên muôn vàn sóng gió, trong lúc Cảnh Hoan thay đồ ra, nhóm thảo luận đã lên đến 99+ tin nhắn, trong đó có hơn hai mươi tin là tag tên cậu.
Cảnh Hoan phì cười, không trả lời cũng không xem nữa, cậu đúng là rảnh thật, cứ phải nói như vậy trong nhóm.
Nhưng chắc chắn sẽ không nói cụ thể hơn rồi, nên dứt khoát giả vờ bận luôn.
Đặt quần áo vào ngăn ngoài cùng của tủ, Cảnh Hoan ngồi trước máy tính, chậm rãi ngẫm lại thứ cảm xúc lâu rồi mới cảm nhận lại.
Như hồi cậu còn nhỏ, lúc năm, sáu tuổi gì đó, cứ mỗi dịp Tết đến xuân về, điều cậu mong chờ nhất đó là được mặc đồ mới đi gặp mọi người.
Điện thoại reo, Cảnh Hoan cầm lại lên.
Hướng: Mới tan học.
Tiểu Cảnh Nè: Em cũng mới ngủ dậy.
Hướng: Ừm.
Hướng: Em thích ăn món nào?
Hướng: Ngoài gà om nấm ra.
Tiểu Cảnh Nè: Đều được cả, em không kén ăn. Sao vậy?
Hướng: Muốn đặt chỗ trước.
Cảnh Hoan nhoẻn miệng cười.
Cảm giác khi hai người đều mong được gặp mặt nhau, nói thế nào nhỉ…
Mới mẻ và kích thích làm sao.
Tiểu Cảnh Nè: Em đã đặt rồi, nhưng bây giờ em hơi hối hận.
Hướng: Hửm?
Tiểu Cảnh Nè: Cách bày trí của nhà hàng đó hơi sến, hình như không thích hợp với hai thằng con trai.
Nhưng thích hợp với cặp đôi, Cảnh Hoan lặng lẽ bổ sung thêm.
Đêm ấy, năm phút sau khi tạm biệt Hướng Hoài Chi, Cảnh Hoan đã nghĩ thông suốt cả rồi.
Trước đây cậu không hiểu, dù sao thì đối với một người chưa từng yêu đương hẹn hò bao giờ, để nhận ra mình thích ai đó cùng giới tính là một việc rất khó khăn.
Song, một khi biết rõ, sẽ có rất nhiều suy nghĩ ý tưởng nảy ra.
Ví dụ như cậu muốn có một thân phận đường hoàng để cùng nắm tay, cùng về nhà, và hôn Hướng Hoài Chi nữa.
Suy nghĩ cứ bay xa mãi, đến tận khi điện thoại reo lên lần nữa mới hoàn hồn.
Hướng: Được, em thích là được.
Thích chứ.
Cảnh Hoan ngẫm nghĩ, dẹp chuyện in tài liệu trọng tâm thi cử sang một bên, cầm điện thoại chụp màn hình máy tính.
Tiểu Cảnh Nè: Hôm nay em đút Hướng Cảnh rồi, Điểm Dinh Dưỡng cũng đầy, tối nay anh về khỏi đút nữa nha.
Hướng: Bố của Hướng Cảnh thì sao?
Tim Cảnh Hoan đập dồn dập.
Tiểu Cảnh Nè: Hả?
Hướng: Bố của Hướng Cảnh đã làm nhiệm vụ ngày chưa?
Tiểu Cảnh Nè: …
Tiểu Cảnh Nè: Chưa, đang chờ mẹ của Hướng Cảnh về dẫn đi làm nè.
Hướng: ?
Lúc giao diện cuộc gọi video của Hướng Hoài Chi nhảy ra, Cảnh Hoan còn chưa kịp thoát khỏi trạng thái cười ngu.
Cuộc gọi được nhận, Hướng Hoài Chi hơi cúi đầu, phía sau là cành cây trụi lủi và lớp tuyết trắng đọng bên trên.
Lần trước Lục Văn Hạo bị chụp ở góc độ này, Cao Tự Tường còn mang nó ra làm ảnh đại diện WeChat, lúc đó cảnh tượng ác liệt, Cảnh Hoan suýt đã không cản nổi.
Giờ nhìn lại mặt Hướng Hoài Chi, Cảnh Hoan chợt cảm thấy mình không còn là người đẹp trai nhất vũ trụ nữa rồi.
“Học hành thế nào?” Hướng Hoài Chi hỏi.
“…” Nụ cười của Cảnh Hoan tắt lịm, “Tại sao phải nhắc tới chuyện này!”
Hướng Hoài Chi nói: “Sợ em rớt môn.”
“Rớt thì rớt thôi, quá lắm học lại.” Cảnh Hoan bĩu môi, “Anh gọi đến chỉ để hỏi em chuyện này à?”
“Không phải.” Hướng Hoài Chi đáp.
Hướng Hoài Chi ngước mắt, rồi lại cúi đầu, sau vài lần, anh cười thật khẽ: “Chỉ muốn nhìn thôi.”
Nhìn ai chứ.
Bấy giờ Cảnh Hoan lại cmn muốn cười ngu nữa rồi.
May mà đây là cuộc gọi video, cậu chỉ cần ngửa ra sau, rời khỏi phạm vi camera rồi vươn tay bụm mặt là được.
Chẳng biết đã bao lâu, cậu mới rặn ra chữ “Ờ” gượng gạo qua các kẽ ngón tay.
*
Hôm Giáng sinh không có tuyết rơi.
Cảnh Hoan soi gương cả buổi trời, trước khi ra ngoài còn thắt lại khăn choàng.
Lần gần nhất cậu soi gương kỹ càng như vậy đã là hồi sắp lên sân khấu lúc tiểu học.
Tuy bố mẹ Cảnh Hoan luôn bận đầu tắt mặt tối, nhưng vẫn rất chú trọng đến những việc trong đời sống thường nhật, ví dụ như sinh nhật của đối phương, hoặc ngày lễ kỷ niệm kết hôn, lễ kỷ niệm đính hôn… hai người họ đều sẽ gặp nhau, hơn hai mươi năm qua không bỏ lỡ ngày nào.
Cảnh Hoan cảm thấy mình cũng chịu ảnh hưởng từ họ.
Cậu vào tiệm bán hoa, bên trong hương tỏa ngạt ngào, đến mức khiến mũi cậu hơi ngứa.
“Chào cậu, xin hỏi cần mua gì.” Chủ tiệm là một người đàn ông đeo kính gọng vàng, khí chất nho nhã.
Cảnh Hoan hơi ngại, trước giờ cậu chưa vào tiệm bán hoa nào cả: