Hướng Hoài Chi cụp mắt nhìn chiếc túi trong tay cậu.
Cảnh Hoan cảm thấy tay mình đang run.
Cậu còn định nói thêm, chợt nghe thấy một câu nói vang lên trên đầu: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Tay Cảnh Hoan siết chặt, một lúc sau mới thả lỏng: “Ồ… à.”
Hướng Hoài Chi hỏi: “Còn chuyện gì nữa không.”
“Còn.” Yết hầu Cảnh Hoan lên xuống, “Lúc trước em chơi acc nữ tìm anh, đúng thật là… vì chuyện của chị em, lúc đó em không biết acc của anh là người cày thuê chơi.”
Hướng Hoài Chi nhìn cậu, im lặng nghe cậu nói.
“Từ sau khi kết hôn em mới biết chuyện này, lúc đó em đã định nói rõ với anh, nhưng em có nghe một chút về… chuyện trước đây, nên em đã do dự.” Cảnh Hoan cố gắng giải thích tiếp, “Tóm lại, chuyện này là em sai, anh muốn đánh muốn mắng gì cũng được cả, đánh em một trận chưa thấy thoải mái thì đánh hai trận, em không đánh trả đâu, còn số tiền trước đây anh cho em làm trang bị tím, em đều sẽ trả hết cho anh.”
Cảm thấy như vậy chưa đủ chân thành, cậu bổ sung thêm: “Em trả anh gấp đôi.”
Họ đứng trên con đường nhỏ trong trường, thi thoảng sẽ có vài ba sinh viên đi ngang, ít nhiều gì cũng sẽ bị người khác nghe loáng thoáng vài chữ, ai nấy đều nhao nhao hướng những ánh mắt hóng hớt về phía họ.
“Không cần đâu.” Hướng Hoài Chi nói xong, dừng một lúc thì tiếp lời, “Không cần trả gấp đôi.”
Cảnh Hoan gật đầu: “Vậy anh định chừng nào đánh em?”
“…”
Đây là lần đầu tiên Hướng Hoài Chi nghe những lời như thế.
Anh nhìn đỉnh đầu cậu chàng một lúc, nói, “Anh không định ra tay.”
Cảnh Hoan lén thở phào.
Không phải vì sợ bị đánh, từ nhỏ cậu đã giỏi chịu đau, bị đòn cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là nếu người đánh cậu là Hướng Hoài Chi… thì khác.
“Hôm nay chừng nào em lên mạng? Chúng ta yêu cầu ly hôn đi.”
Cảnh Hoan nghĩ, có lẽ cậu đã yên tâm quá sớm, cũng mơ quá đẹp, nên mới khiến lực đánh từ câu nói này của Hướng Hoài Chi được tăng gấp bội, cứ như bị một ngọn núi khổng lồ nghiền ép vậy.
Ngoài trạm xe. Lục Văn Hạo đang bàn với Cao Tự Tường xem chiều nay làm gì, thì thấy người vừa bỏ chạy như bay đi bấy giờ đang lê từng bước lững thững trở lại bên cạnh họ.
Lục Văn Hạo quay đầu nói: “Cậu đi đâu vậy?”
Cảnh Hoan đáp: “Không đâu hết.”
“Chị cậu đi mất rồi.” Lục Văn Hạo đưa gấu bông cho cậu, “Còn nữa, đây là gấu bông Ma tộc à? Hồi nãy cậu đòi chị cậu cái này?”
Cảnh Hoan nhận gấu bông, kẹp vào cánh tay: “Ừ, tôi về đây.”
“Về làm gì?” Lục Văn Hạo nhìn điện thoại, “Đừng mà, đến thư viện đi, tôi hỏi trong nhóm rồi, hôm nay thư viện vắng người lắm.”
Nói ra chắc cậu không tin.
Tình cảm hôn nhân của tôi tan vỡ mất rồi, bây giờ phải về ly hôn đây này.
Cảnh Hoan ủ rũ rằng: “Hôm khác nhé.”
Cậu vừa định đi lại bị Cao Tự Tường túm tay lại.
“Cậu không sao thật chứ?” Cao Tự Tường quan sát, “Sao tôi thấy hôm nay cậu là lạ?”
Lục Văn Hạo vội phụ họa, “Tôi cũng vậy, có phải đêm qua đánh LOL thua liên tiếp 20 trận không?”
Cảnh Hoan nói: “Còn nghiêm trọng hơn nữa.”
“…” Lục Văn Hạo im lặng một lúc, “Có chuyện nghiêm trọng hơn vậy luôn à?”
“Có.” Cảnh Hoan xoay người lẩm bẩm, “Ít ra cũng nghiêm trọng hơn gấp vạn lần… đi đây.”
*
Lúc Hướng Hoài Chi về phòng, Lộ Hàng vẫn đang ngủ.
Anh nhìn miếng lót chuột hình hướng dương của Lộ Hàng, nhớ đến chiếc túi mà Cảnh Hoan đưa sang.
Anh biết bên trong là gì, kích cỡ và bao bì của chiếc túi đều giống hệt như túi đựng hoa hồng ngày hôm qua.
Anh rất muốn nói rằng, nếu xin lỗi thì ít ra cũng nên mua một bó tulip chứ, nhưng quả thật hoa hồng là loài hoa vạn năng đối với con trai, Cảnh Hoan chọn nó cũng chẳng có gì lạ cả.
Hướng Hoài Chi vừa đăng nhập vào game đã nhận được tin nhắn bạn bè vừa gửi đến.
[Bạn bè] Xuân Tiếu: Có đó không?
[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi: 1
[Bạn bè] Xuân Tiếu: Đấu Trường đêm nay cậu vẫn đánh với bà xã cậu à?
[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Không đánh.
Ý của Hướng Hoài Chi là đêm nay không muốn đánh Đấu Trường, nhưng Xuân Tiếu đã hiểu nhầm.
[Bạn bè] Xuân Tiếu: Vậy cậu có thể cùng tôi tập luyện cách chiến đấu mới không? Buff và Kỳ Nha Sơn, hôm qua tôi mới nghiên cứu ra, định dùng lúc đánh Chiến Server 2vs2, tất nhiên không cần cậu đánh Chiến Server với bọn tôi… Tôi chỉ định là nếu cặp này ổn, tôi sẽ tạo một acc Kỳ Nha Sơn.
[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Cách chiến đấu gì?
Xuân Tiếu lập tức gửi tin nhắn thoại sang.
Chiến thuật mà cô ấy nói khá mới mẻ, nhưng thực dụng hay không thì phải thực chiến mới biết.
[Bạn bè] Xuân Tiếu: Giúp một tay nhé Hướng thần. Vả lại cậu cũng lâu rồi không đánh Đấu Trường nhỉ, cứ vậy nữa là tích điểm sẽ bị đóng băng đấy, đừng để bị người của Thiên Tứ Lương Duyên vượt qua chứ.
Tuy Thiên Tứ Lương Duyên và Kính Hoa Thủy Nguyệt đã gộp server một thời gian, nhưng người chơi trong hai server vẫn chưa thực sự chung sống hài hòa với nhau, vẫn còn ngấm ngầm so đo tị nạnh.
Hướng Hoài Chi đỡ trán, nhớ đến những ưu đãi mà lúc trước đối phương từng cho mình.
[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Biết rồi.
Vừa trả lời xong thì thấy thông báo lên mạng – [Nương tử Tiểu Điềm Cảnh lên mạng].
Cảnh Hoan đặt gấu bông trên bàn máy tính, lên mạng mà cứ như bị áp tải lên đoạn đầu đài vậy.
Nửa đêm hôm qua cậu còn mừng rỡ vì mình chưa nhận được hệ thống cưỡng chế ly hôn, thì ra chỉ là Hướng Hoài Chi muốn giữ mặt mũi cho cậu thôi.
Dù sao thì nếu vợ chồng mà cưỡng chế ly hôn, hệ thống sẽ hiển thị “Người chơi XXX đơn phương cắt đứt tơ hồng ở chỗ Nguyệt Lão, kết thúc mối duyên với người chơi XXX”, vừa gượng gạo lại lạnh lùng.
Cửu Hiệp là nơi chỉ sợ không có drama để hít, sợ người chơi không hóng hớt được chuyện gì.
Anh của cậu tốt thật.
Cảnh Hoan cố tìm niềm vui, vừa nghĩ vừa mở khung đối thoại ra, gõ chữ xong, cậu tiện tay xóa hai chữ “anh ơi” bên trong.
[Phu Thê] Tiểu Điềm Cảnh: Em đến rồi.
[Phu Thê] Tiểu Điềm Cảnh: Trên đường về gặp thầy hướng dẫn… nên hơi muộn.
[Phu Thê] Tâm Hướng Vãng Chi: Ừ, Nguyệt Lão.
Chẳng biết có phải vì tâm trạng hiện giờ hay không, bước đi của Tiểu Điềm Cảnh cũng nặng nề hơn ngày thường nhiều. Lúc cậu đến, Tâm Hướng Vãng Chi đang đứng chờ sẵn bên cạnh Nguyệt Lão rồi.
Trên người Tâm Hướng Vãng Chi không mặc ngoại trang nào cả, bộ đồ gốc vốn một màu đen như mực, phối với cây thần binh, ngầu đến hờ hững.
Trên tên cũng trống rỗng, “Phu quân của Tiểu Điềm Cảnh” đã bị ẩn đi mất rồi.
Lần đầu tiên Cảnh Hoan không muốn chấp nhận lời mời vào đội của Tâm Hướng Vãng Chi.
[Nguyệt Lão: Yêu cầu ly hôn thành công, 3 ngày sau hãy đến cắt đứt tơ hồng của các ngươi, trong vòng 3 ngày, bất kỳ người nào cũng có thể hủy bỏ yêu cầu này, giới hạn số lần hủy là 3, sau khi hủy nếu yêu cầu lần nữa, phải chờ thời gian reset.]
Làm xong, Hướng Hoài Chi nói: “Rồi, cậu chơi đi.”
Cảnh Hoan buột miệng: “Khoan.”
Động tác giải tán đội của Hướng Hoài Chi dừng lại.
Cảnh Hoan cũng chẳng biết mình gọi anh làm gì, cuối cùng đành nói câu khô khan: “Không phân chia tài sản sao?”
?
Cậu vừa nói gì?
Cảnh Hoan hé môi, muốn đập đầu vào màn hình máy tính chết quách đi cho rồi.
Thật ra đây là lưu trình bình thường thôi, dù sao thì hai vợ chồng sống chung nhà, dùng chung kho, mấy thứ