Từ hôm qua đã có vài lớp ngừng học để ôn tập, hôm nay thư viện đông nghịt người.
Cảnh Hoan nhìn qua cánh cửa thủy tinh, cả một dãy lầu đầy ắp người, chẳng thấy chỗ trống nào cả.
Muốn tìm ra một người trong đó thì khó quá.
Cậu vừa nghĩ thế, nào ngờ ngước đầu lên đã thấy Hướng Hoài Chi đang ngồi cạnh cửa sổ tầng hai.
Hướng Hoài Chi mặc áo lông màu trắng, ánh nắng ngày đông chiếu lên người anh như phủ thêm một vầng sáng mềm mại.
Cảnh Hoan ôm sách vào thư viện, đi lên tầng hai với dáng vẻ như tên ăn trộm.
Tầng hai cũng hầu như hết chỗ, nhiều người phải đứng xem sách, xung quanh Hướng Hoài Chi càng chẳng có chỗ trống.
Cảnh Hoan đi ra sau lưng anh, vừa tìm chỗ ngồi, vừa liếc nhìn người phía trước.
Sau năm phút quanh quẩn qua lại, cuối cùng đã có người không nhịn được.
“Đàn anh, anh đang tìm ai à?” Cô gái ngồi trong góc giá sách níu lại vạt áo cậu, hạ giọng hỏi.
Cảnh Hoan dừng bước: “Không phải, tôi tìm chỗ.”
“Ồ, vậy anh ngồi chỗ em đi, nhưng chỗ này ánh đèn hơi tối…”
Cảnh Hoan: “Cảm ơn!”
Cô gái: “…”
Vị trí ngồi của Cảnh Hoan ở góc trong cùng, không những chỉ cách Hướng Hoài Chi vài cái bàn to, mà ở giữa còn có giá sách chắn lại.
Nhưng cũng may, cậu chỉ cần ló đầu là thấy.
Cảnh Hoan giở sách, sau đó mới sực nhớ lấy điện thoại trả lời tin nhắn.
Tiểu Cảnh Nè: Được, đúng lúc hôm nay tôi cũng không có thời gian đánh phó bản.
Tiểu Lộ Tiểu Lộ Không Bao Giờ Lạc Đường: À đúng rồi, chắc cậu cũng phải thi cuối kỳ nhỉ?
Tiểu Cảnh Nè: Tháng sau thi đợt đầu.
Tiểu Lộ Tiểu Lộ Không Bao Giờ Lạc Đường: Bọn này cũng giống vậy. Chậc chỗ tôi lạnh quá, phải lấy hết can đảm mới dám ra ngoài, chỗ cậu có lạnh không?
Tiểu Cảnh Nè: Lạnh, mấy hôm trước còn có tuyết rơi.
Tiểu Lộ Tiểu Lộ Không Bao Giờ Lạc Đường: Giống nhau, cậu chú ý giữ ấm đấy, đừng giống ông xã cậu.
Mí mắt Cảnh Hoan giật giật.
Hôm qua cậu đã biết, rằng hình như Hướng Hoài Chi không nói với ai chuyện họ sắp ly hôn cả.
Cảnh Hoan cầm điện thoại nghĩ, dù sao thì lịch sử trò chuyện của cậu và Lộ Hàng cũng không bị người khác thấy.
Tiểu Cảnh Nè: Ông xã tôi làm sao?
Tiểu Lộ Tiểu Lộ Không Bao Giờ Lạc Đường: Ra vẻ đẹp trai, mặc ít, chạy ra ban công hóng gió ngắm cảnh, cảm lạnh rồi vừa lắm.
Tiểu Cảnh Nè: Hả?
Tiểu Lộ Tiểu Lộ Không Bao Giờ Lạc Đường: Ha ha, nhưng con trai bị cảm là chuyện nhỏ thôi, tôi học đây.
Đút điện thoại vào túi, Cảnh Hoan cụp mắt xem sách một lúc, cuối cùng không nhịn được rướn người ra phía trước.
Đúng lúc thấy vai của Hướng Hoài Chi run lên, ho vài tiếng.
Tuy tiếng ho rất nhỏ, nhưng cô gái ngồi cạnh Hướng Hoài Chi vẫn quay sang nhìn anh, Hướng Hoài Chi tháo tai nghe, hạ giọng: “Xin lỗi.”
Cô gái nọ đeo kính, trông có vẻ là học sinh giỏi, cô lắc đầu: “Không sao.”
Tuy nói thế, nhưng cô vẫn lấy tai nghe trong túi ra đeo vào.
Cảnh Hoan rụt người về, cảm nhận tầm mắt khó hiểu của người bên cạnh.
Cậu chẳng thèm để tâm, dùng một tay chống đầu, cố gắng đọc sách nhớ chữ.
Một lúc sau, cậu vẫn không nhịn được lấy điện thoại, mở phần mềm giao hàng.
Chưa đầy nửa tiếng, anh trai shipper đã đến, Cảnh Hoan nhờ người bên cạnh giữ chỗ giúp mình, sau đó chạy xuống lầu lấy đồ.
Anh trai shipper đưa túi nilon cho cậu, nhác thấy logo tiệm thuốc in trên túi, nói: “Đây là đồ cậu mua à… chú ý giữ ấm đó.”
Cảnh Hoan nhận lấy: “Cảm ơn anh.”
Về chỗ ngồi, Cảnh Hoan âu sầu nhìn túi thuốc.
Sao cậu lại xúc động nhất thời mua nó chứ.
Không chừng Hướng Hoài Chi đã uống rồi thì sao?
Vả lại… phải làm cách nào để đưa cho anh đây.
Cảnh Hoan cầm túi đắn đo giây lát, chợt cảm thấy mình đã trở thành Lục Văn Hạo hồi năm nhất, đám đàn ông con trai thô thiển ngày nào cũng rầu rĩ vắt óc suy nghĩ xem phải nói thế nào mới khiến bạn gái yêu qua mạng của mình được vui, giày vò muốn chết.
Cứ đưa là được, Hướng Hoài Chi có nhận hay không… thì tùy vậy.
Vả lại chỉ tặng thuốc thôi mà.
Cậu thể hiện tự nhiên vào, xem như có lòng tốt thôi! Quan tâm giữa bạn cùng trường với nhau!
Cảnh Hoan tự thôi miên mình, đoạn cầm túi đứng dậy, nào ngờ mới được vài bước thì thấy Hướng Hoài Chi tháo tai nghe, tiện tay đặt lên sách rồi lấy bình giữ nhiệt, đứng dậy sải bước xuống tầng một.
Tầng một thư viện có nước ấm, Hướng Hoài Chi rót nửa bình, lúc trở về chỗ ngồi thì thấy trên quyển sách mình đang xem có thêm một túi nilon màu trắng.
Anh nhíu mày thật khẽ, vươn ngón tay tách miệng bịch ra xem, bên trong là vài hộp thuốc.
“Đây là đồ của cậu à?” Anh không xem kỹ đã cột bịch lại, hỏi người bên cạnh.
Cô gái chưa kịp phản ứng, vài giây sau mới cảm nhận thấy ánh mắt của anh, bèn tháo tai nghe, nhìn anh với vẻ khó hiểu.
“Không phải.” Cô gái đáp.
Cô luôn đeo tai nghe, ôn tập nghiêm túc quá nên hoàn toàn không thấy ai đã đặt thứ này ở đây.
Hướng Hoài Chi gật đầu, không quấy rầy cô nữa, đặt bừa túi thuốc sang một bên.
Ngồi được không bao lâu, vai anh chợt bị ai đó vỗ một cái.
Hướng Hoài Chi quay đầu, cô gái trước đây từng gặp ở lớp Cảnh Hoan lần trước đang đứng sau lưng.
Lương Mộng Giai khom lưng, chắp tay chữ thập, khẽ nói: “Xin lỗi đàn anh, quấy rầy anh rồi… anh có thể giúp em một việc không?”
Cảnh Hoan trợn mắt nhìn hai người thủ thỉ bên tai nhau một lúc, Hướng Hoài Chi gấp sách đứng dậy, theo sau Lương Mộng Giai rời đi.
Cậu còn nhớ cô gái này, là cô gái mà hôm trước đã bắt chuyện với Hướng Hoài Chi lúc ở trước cửa lớp.
Sau đó Hướng Hoài Chi nói mình đã có bạn gái, từ chối người ta.
Nhưng hôm nay, thậm chí họ còn chẳng nói được bao nhiêu câu với nhau, Hướng Hoài Chi đã không ôn tập nữa, theo cô ấy đi mất.
Cũng đúng, dù sao bây giờ anh ấy đâu có bạn gái.
Cảnh Hoan cảm thấy đầu mình đau nhói từng cơn, cảm giác nghẹt thở khó diễn tả bằng lời từ đáy lòng tràn lên cuống họng.
Hướng Hoài Chi đi vài bước thì như chợt nhớ cái gì, anh quay đầu mang theo túi nilon.
Cảnh Hoan nghĩ, thôi được, ít ra người ta còn nhận thuốc của mình.
Song, chỉ mới dùng câu này để tự an ủi được vài giây, cậu thấy Hướng Hoài Chi đặt túi lên chỗ nhận đồ vật bị mất bên cạnh cầu thang.
Giây phút ấy, Cảnh Hoan cảm giác thứ đang được đặt ở nơi tìm đồ vật bị mất kia không phải túi thuốc, mà là bản thân cậu.
Chẳng biết hai người đi bao lâu, Cảnh Hoan mới hoàn hồn, cậu dựa người ra sau, bỗng hơi hối hận.
Mẹ nó.
Cậu cũng đâu phải Lôi Phong[1], tại sao làm việc tốt không để lại tên chứ? Cứ trực tiếp sang tặng thuốc thôi, cảm ơn hay mắng mỏ gì thì ít nhiều cũng nhận được sự hồi đáp, cần gì tới mức tự ngồi trong góc gặm nhấm nỗi đau như bây giờ.
[1] Lôi Phong: là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, được miêu tả như một công dân kiểu mẫu có lòng vị tha, khiêm tốn, hết đời hiến dâng cho Tổ quốc.
Như thằng đần vậy.
Cảnh Hoan ngồi lặng người trong thư viện cả buổi chiều, chữ thì không vô đầu được bao nhiêu, cuối cùng Lục Văn Hạo gửi tin nhắn sang hỏi cậu ăn tối cùng hay không, cậu mới nhận ra sắc trời bên ngoài đã ngả tối rồi.
Cảnh Hoan trả lời không ăn, đoạn gấp sách lại, lững thững từng bước đến chỗ nhận đồ vật bị mất.
Cậu lấy điện thoại, tìm đơn đặt hàng ban nãy ra đưa cho quản lý, cầm túi thuốc về.
Cảnh Hoan thẫn thờ đi trên con đường nhỏ ngoài trường, quyết định về nhà gọi thức ăn.
Bấy giờ, điện thoại rung nhẹ.
Hướng: Đã thấy hành lý, vất vả rồi.
Cậu đã dọn hết đồ đạc vật dụng trong nhà đặt hết ngoài cửa, Hướng Hoài Chi chỉ