Trừ một phần quỷ thông thường, bên ngoài có rất ít lệ quỷ, đặc biệt là lệ quỷ ngàn năm, cho dù là cõi âm hay dương gian cũng không có bao nhiêu.
Quỷ hồn thoạt nhìn như có sinh mệnh vô hạn, thế nhưng có rất nhiều quỷ lựa chọn đầu thai.
Dựa vào ghi chép trong sách cứ mười năm quỷ sẽ có một kiếp nạn rất nhiều quỷ sẽ hồn phi phách tán, vì thế quỷ sống đến ngàn năm đều là ngàn chọn vạn chọn mà ra.
Vưu Minh biết trong số thuộc hạ của Giang Dư An có mười hai lệ quỷ hơn ngàn năm.
Trong số đó tính cả Trâu Phàm thì Vưu Minh mới gặp qua ba.
Quỷ cũng như người, mỗi quỷ đều là cá thể độc lập, có tâm tư suy nghĩ riêng.
Vì thế có nội gián cũng là bình thường.
Lúc quốc nạn phủ đầu, cũng không thiếu hán gian.
Huống chi quỷ bất đồng trận doanh.
Vưu Minh ngồi trên bậc thang, cậu đang mặc quần áo của Giang Dư An, quần áo của cõi âm mặc trên người thoải mái hơn dương gian nhiều.
Quần áo của dương gian làm người ta cảm thấy nặng nề, bước đi cũng khó khăn, đổi sang quần áo của cõi âm Vưu Minh cảm thấy rất thoải mái, nhẹ nhàng như có thể lập tức bay lên.
Có lẽ đây chính là cảm giác khi làm quỷ.
Vưu Minh nhìn Trâu Phàm, chờ nghe câu trả lời.
Nhưng cậu cảm thấy Trâu Phàm không phải nội gián.
Giang Dư An lại không có ngu, nếu phát hiện bất thường trên người Trâu Phàm, nhất định sẽ không để Trâu Phàm đến bảo vệ cậu.
Trâu Phàm trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Nhìn thấy ngài và lão đại hôn môi.”
Vưu Minh: “Khụ khụ khụ khụ!”
Cậu thiếu chút đã bị nước miếng của mình sặc chết!
Vẻ mặt Trâu Phàm vẫn trầm ổn như cũ, nhìn thì không giống đang nói dối.
Vưu Minh thật vất vả bình ổn lại, bất động thanh sắc hỏi: “Anh có nhìn thấy huyết châu không?”
Trâu Phàm vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: “Huyết châu? Đó là cái gì?”
Vưu Minh nhìn vẻ mặt không giống giả bộ của Trâu Phàm, hỏi: “Anh chưa từng nghe nói đến huyết châu?”
Trâu Phàm lắc đầu.
Vưu Minh hỏi: “Sau khi chết anh vẫn ở cõi âm?”
Trâu Phàm gật đầu.
Vưu Minh: “Chưa từng lưu lại dương thế?”
Trâu Phàm nghiêm túc nói: “Vốn muốn đi đầu thai, nhưng lúc đó địa phủ náo loạn, quỷ sai vứt tôi ở đây rồi bỏ chạy, tôi bị bỏ lại, cứ vậy sống ở đây thôi.”
Cuộc sống ở cõi âm không tính là gian nam, khác với con người quỷ hồn không cần ăn uống, không cần hưởng thụ vật chất.
Thế nhưng chúng vẫn giữ thói quen khi còn sống.
Quỷ hồn sẽ xây nhà ở cho mình, ăn âm khí như thức ăn, đôi lúc sẽ ăn chung với quỷ hồn khác.
Cũng sẽ có vài nhu cầu vật chất, nhưng khác xa dương gian nên cách ăn mặc của chúng cũng khác.
Về phần đèn điện thật ra tất cả chỉ là ảo ảnh, tất cả thứ đồ điện trong trạch viện đều do Giang Dư An biến hóa ra không phải là thật.
Quỷ hồn thời cổ đại rất đông, nhưng càng trôi qua lâu, cũng biến thành tro bụi càng nhiều.
Đôi khi cũng có trường hợp quỷ hồn đến cõi âm thì hối hận muốn đi đầu thai nhưng tiếc là ông trời không cho chúng có hội lựa chọn lần nữa.
Phần lớn người chết hồn phách sẽ chọn đi đầu thai, là lựa chọn trong vô thức, chỉ có trường hợp có oán khí nặng có chấp niệm sâu mới có thể giữ lại ý thức tự đưa ra lựa chọn cho mình.
Trâu Phàm thuộc loại vận may không tốt lắm, vốn chuẩn bị đi đầu thai đã cùng quỷ sai đi qua cửa chỉ chờ vượt qua sông Vong Xuyên, đến Mạnh Bà uống chén canh quên hết chuyện phàm trần vượt qua cuộc đời mới là xong.
“Khi đó có ác sát chạy trốn khỏi địa phủ.” Trâu Phàm nhớ lại, đó đã là chuyện của ngàn năm trước không thể nhớ rõ: “Địa phủ rối loạn một trận.”
Sau đó Trâu Phàn trở thành du hồn lang thang, Quỷ sai vứt hắn ở cõi âm, hắn cũng không muốn đến dương gian phiêu đãng, liền ngoan ngoãn ở lại cõi âm chờ Quỷ sai đến đón, kết quả nhiều năm trôi qua, không biết Quỷ sai kia còn không trái lại là hắn vẫn luôn chờ nhưng không chờ được Quỷ sai đến đón.
Vưu Minh nghe xong cố sự của Trâu Phàm, không biết phải an ủi làm sao, không biết địa phủ có nghiệp vụ khiếu nại hay không, có thể khiểu nại vị Quỷ Sai có bệnh hay quên kia, không tận chức trách.
Trâu Phàm thở dài: “Sau đó tôi nghĩ muốn đi đầu thai lần nữa, lại cảm thấy phiền, lệ quỷ ngàn năm không nhiều, nếu tôi đi đầu thai không phải quá lãng phí sao?”
Vì thế hắn liền chạy tới làm thuộc hạ của Giang Dư An, chính là không muốn có một ngày hồn phi phách tán, quỷ cũng sợ chết mà.
Người không muốn làm quỷ, quỷ không muốn hồn phi phách tán.
Vưu Minh không hỏi được gì, ngồi trên bậc thang chống cằm ngẩn người.
“Vưu tiên sinh có gì lo lắng sao?” Trâu Phàm đứng bên cạnh Vưu Minh, làm một bảo tiêu có đạo đức nghề nghiệp hai mắt nhìn thẳng tay chắp sau lưng, tóc vuốt bóng loáng như dùng lượng lớn keo xịt tóc.
Vưu Minh nhắm mắt, nói: “Ừm, có hơi phiền toái.”
Trâu Phàm không hỏi nữa.
Vưu Minh đột nhiên hỏi Trâu Phàm: “Anh có cảm thấy gần đây có gì đó kỳ quái không?”
Vẻ mặt Trâu Phàm đột nhiên trở nên phức tạp, nhưng vẫn không nói gì.
Trâu Phàm là quỷ không biết ngụy trang, nghĩ gì đều hiện lên mặt, Vưu Minh nhìn mặt Trâu Phàm, nói: “Có quỷ nào đột nhiên khác trước không?”
Trâu Phàm lắc lắc đầu.
Xem ra quỷ cùng quỷ vẫn có tình hữu nghị.
Vưu Minh cảm giác được Trâu Phàn đang gạt cậu gì đó, nhưng cậu không có chứng cứ.
Đành phải xem có thể dụ hắn nói ra hay không mà thôi.
Trâu Phàm là lệ quỷ trầm mặc ít nói, Vưu Minh không lên tiếng thì Trâu Phàm cũng sẽ không nói, hầu hết thời gian chỉ đưa mắt nhìn về phía xa xa.
Vưu Minh hỏi hắn đang nhìn cái gì.
Trâu Phàm không phản ứng lại, chỉ trả lời theo bản năng: “Ngẩn người.”
Vưu Minh: “…”
Đại đa số thời gian Trâu Phàm đều ngẩn người, tuy một tấc cũng không rời khỏi Vưu Minh, nhưng Vưu Minh gần như không cảm giác được sự tồn tại của Trâu Phàm.
Ở trạch viện này, chỗ nào Vưu Minh cũng có thể đi, cậu đến thư phòng của Giang Dư An tìm được một quyển danh sách.
“Những thứ này là gì?” Vưu Minh hỏi.
Trâu Phàm biết gì nói nấy: “Là quỷ sẵn sàng góp sức mà lão đại có trong tay.”
Vưu Minh ngồi dựa vào ghế mở