Đám đệ tử của Lâm Ngữ bị cảnh sát đưa đi.
Vưu Minh mở điện thoại xem tin tức, hầu hết các trang mạng và truyền thông đều đưa tin về trận động đất và mưa đá vừa rồi, may mắn chính là đến lúc này vẫn chưa có trường hợp thương vong nào, ngay cả báo đài cũng nói đây quả thật là kỳ tích.
Vưu Minh thở phào nhẹ nhõm.
Chu Viễn và Dương Vinh bảo dìu Chu lão cùng chú Trịnh vào phòng nghỉ ngơi.
Giang Dư An phất tay, bức tường sụp đổ cứ thế trở lại như bình thường.
Ba mẹ Vưu gọi điện về, xác nhận Vưu Minh không sao mới nói hai người đang nhanh chóng trở về.
“Chúng tôi ra ngoài mua bữa sáng trước.
” Vưu Minh nói với Chu Viễn: “Các anh ở lại chăm sóc họ đi, bây giờ không thể gọi thức ăn nhanh, cũng không biết quán ăn có mở cửa hay không.
”
Chu Viễn gật đầu: “Cậu đi đi.
”
Dương Vinh Bảo: “Không cần mua cơm nước gì, qua loa vài cái bánh mì cũng được.
”
Vưu Minh cùng Giang Dư An đi ra ngoài, nhớ đến những việc xảy ra trong lòng cậu vẫn còn sợ hãi.
“May là anh đã đến.
” Vưu Minh nắm lấy tay Giang Dư An, chợt phát hiện tay Giang Dư An khô ráo ấm áp.
Ấm áp?
Vưu Minh ngẩng phắt đầu: “Anh… Có nhiệt độ.
”
Giang Dư An câu môi cười nói: “Bây giờ mới phát hiện?”
Vưu Minh vui vẻ nói: “Có từ lúc nào?”
Giang Dư An: “Mới hôm qua.
”
Vưu Minh nghĩ nghĩ, than thở: “Vốn nên chúc mừng cho anh.
”
Giang Dư An nắm chặt tay Vưu Minh, đã lâu anh không nói lời ngon tiếng ngọt, hôm nay lại nhỏ nhẹ nói: “Có em ở bên cạnh chính là chúc mừng tốt nhất.
”
Vưu Minh sửng sốt, chậm rãi cúi đầu.
Giang Dư An thấy tâm tình Vưu Minh không tốt lắm, hỏi: “Sao thế? Không vui?”
Vưu Minh lắc đầu: “Không phải… Chỉ là lần này em không giúp đỡ được gì…”
Cậu vốn nghĩ rằng bản thân đã rất lợi hại, nhưng Lâm Ngữ lại đánh cho cậu một đòn cảnh cáo, để cậu biết bản thân không lợi hại như mình vẫn nghĩ, gặp phải đối thủ mạnh mẽ đến tự vệ cậu cũng phải cố hết sức.
Vưu Minh vẫn luôn hi vọng có một ngày bản thân có thể bảo vệ Giang Dư An, nhưng hiện tại xem ra, ngày đó còn rất xa.
Giọng Giang Dư An cực kỳ ôn nhu: “Em đã rất lợi hại, em nghĩ đi, so với Chu Viễn, Dương Vinh Bảo, em không phải chỉ lợi hại hơn chút xíu thôi đâu, em không nên lấy tôi ra so sánh.
”
Vưu Minh nghiêm túc nhìn Giang Dư An: “Vậy sau này em có thể đuổi kịp anh sao?”
Giang Dư An nhẹ giọng nói: “Đương nhiên, chờ đến khi em ba mươi tuổi, nhất định sẽ lợi hại hơn tôi hiện tại.
”
Vưu Minh thỏa mãn, cậu chỉ cần tìm cho mình mục tiêu rõ ràng, là có thể kiên định bất di mà đi.
Chủ quán vỉa hè đã sớm bỏ của chạy lấy người, bỏ lại hàng quán tại chỗ bị mưa đá đập không ra hình thù gì, có không ít người còn ngồi ven đường chưa dám lên lầu.
Vưu Minh thấy có một bà lão ngồi ven đường, đi qua hỏi: “Sao bà còn chưa về nhà?”
Lão bà tóc tai bù xù, một bên chân mang dép lê, một bên chan còn chẳng có dép, bà mờ mịt hỏi lại: “Có thể về à? Con dâu bà nói sau động đất sẽ có dư chấn, nếu có dư chấn thì phải làm sao nha?”
Vưu Minh rất muốn nói không có dư chấn.
Nhưng bây giờ cậu không thể nói, chỉ có thể nhịn xuống.
Lão bà thở dài: “Cháu bà còn đang ở trong nhà đây!”
Vưu Minh mở to mắt, chạy thoát thân lại quên mất cháu?
Vẫn là con dâu bà lão ở bên cạnh giải thích: “Mẹ tôi là đang nói con chó lông vàng nhà tôi, nó mập lắm, tự mình chạy không được, chúng tôi cũng không ôm nổi nó, ài, sớm biết thế này thì đã mua cho nó cái xe nhỏ.
”
Cô con dâu này còn nhiệt tình mời Vưu Minh cùng họ mở một bàn, có người bất chấp nguy hiểm chạy vào trong nhà lấy mạt chược ra, mượn cái bàn của quán vỉa hè bên cạnh chuẩn bị ngồi giết thời gian, nếu đến tối vẫn không có dư chấn thì họ sẽ về nhà.
Vưu Minh từ chối ý tốt của cô.
Vì thế cô con dâu liền chạy đi tìm người khác hỏi.
“Hình như mọi người cũng không sợ lắm?” Vưu Minh thấy lạ, động đất lại thêm mưa đá, nghĩ thôi đã thấy đáng sợ, vậy mà mọi người lại không có phản ứng quá lớn.
Chỉ là siêu thị ven đường có bán nước khoáng, trước đây bán hai tệ một bình, bây giờ thì bán tới năm tệ.
Mười phần gian thương.
Ông chủ là nam nhân trung niên đầu hói bụng bia, nước khoáng năm tệ một bình, bánh mì vốn năm tệ lại bán đến hai mươi tệ, chung quanh có không ít người mua, hết cách rồi, hiện tại siêu thị đều đóng cửa, quầy hàng trong khách sạn có mở cửa, nhưng còn bán đắt hơn ông chủ này.
Vưu Minh cũng chỉ có thể đi đến mua bình nước cộng thêm hai mươi cái bánh mì, bánh mì để mấy ngày cũng không hỏng, mua về ăn không hết thì hôm sau còn có thể ăn tiếp.
Bán đã đắt, thái độ của ông chủ còn không được tốt.
Có người nói: “Bây giờ còn chưa loạn đâu! Ông lại dám loạn giá!”
Ông chủ hừ lạnh: “Cậu có mua không, không mua thì đừng chiếm chỗ, để người phía sau mua!”
Người kia hết cách, móc tiền ra: “Ai nói tôi không mua? Tôi mua bốn bình nước, hai cái bánh mì.
”
Ông chủ liếc mắt nhìn: “Cậu tránh ra đi, tôi không bán cho cậu.
”
Người kia là nam sinh trẻ tuổi, vóc người gầy yếu, cậu ta tức đến nổ phổi: “Ông có ý gì?”
Thá độ của ông chủ rất không tốt: “Cậu hỏi tôi có ý gì? Cậu cản trở tôi làm ăn, còn muốn tôi bán cho cậu, cậu có mặt mũi quá ha!”
Nam sinh tức đến đỏ mặt, chỉ vào mũi ông chủ: “Ông, ông loạn tăng giá! Không biết xấu hổ!”
Ông chủ liếc mắt: “Tôi loạn tăng giá thì làm sao? Cậu đừng có mua, ôm cốt khí của cậu chết đói chết khát đi!”
Nam sinh mím môi, mặt lúc trắng lúc đỏ, tức giận không nhẹ.
Ông chủ còn nói tiếp: “Tránh ra, có nghe hiểu tiếng người không thế?”
Nam sinh đột nhiên xông lên túm lấy cổ áo ông chủ, người xếp hàng phía sau cũng bị dọa giật mình, nam sinh cắn răng nghiên lợi hỏi: “Ông có bán hay không?”
Ông chủ mập mạp, sức lực lớn hơn nam sinh, ông chủ