Vưu Minh ở lại khách sạn tĩnh dưỡng ba ngày mới về nhà.
Vì có Giang Dư An, vết thương đã khép lại không còn để lại chút dấu vết nào, ba mẹ Vưu chỉ cho rằng cậu đi đâu đó chơi ba ngày, Vưu Minh nói mình đến núi phụ cận chơi, dù sao cũng là người lớn đã tốt nghiệp đại học, trong nhà cũng không quản cậu đi đến chỗ nào.
Vưu Minh ngồi ở trên ghế sô pha bên cạnh cửa sổ tắm nắng, trên bàn còn có bánh gato cùng bước trái cây.
Nhiệt độ trong phòng không cao không thấp rất thích hợp, thông qua cửa sổ còn có thể nhìn thấy mảnh sân trước nhà, cây cối sinh trưởng xanh tốt, cây hoa nhỏ trên đất lay động theo làn gió.
Mùa hè chỉ cần không ở bên ngoài, không bị nóng đến chảy mồ hôi thì chính là tuyệt vời nhất.
Dì Trịnh: “Tiểu Minh này, dì đi ra ngoài mua thức ăn, lại mua chút đá bào, tối nay làm đá bào đường đỏ cho cháu.”
Vưu Minh sửng sốt, kích động quay đầu cười nói: “Làm phiền dì.”
Mỗi lần đến mùa hè, Vưu Minh thích ăn nhất đá bào do dì Trịnh làm.
Dì Trịnh làm đá bào không giống bên ngoài bán, không phải chỉ là nước đá không, mà là nước bạc hà đông lạnh, thanh thanh lương lương, lại thêm chút đường đỏ cùng đủ loại mứt trái cây với đậu phộng, lại thêm miếng dưa hấu hoặc anh đào, đúng là hưởng thụ.
Vưu Minh đã thử làm, nhưng cậu làm ăn không ngon.
Trước đây sức khỏe cậu không tốt, mỗi lần dì Trịnh làm cậu chỉ có thể ăn một ít, năm nay thì khác, cậu có thể ăn sảng khoái, sức khỏe tốt lên thực sự có quá nhiều chỗ tốt, ăn là một trong những chỗ tốt đó.
Khoảng thời gian này Vưu Minh ở nhà dưỡng thương không bước ra khỏi cửa.
Ngay lúc cậu chuẩn bị vào phòng chợp mắt một chốc thì chuông điện thoại vang lên.
Sau việc của vợ chồng Tôn gia, Sở Toàn sợ vỡ mật, con người đều sợ chết, Sở Toàn cũng không ngoại lệ.
Hắn gọi điện hỏi thăm Vưu Minh, còn nói sau này muốn chú trọng việc làm ăn của bản thân hơn, không thể giúp Vưu Minh nhận mối làm ăn nữa.
“Bất quá nói với cháu nốt chuyện kia, cháu có thể đến chỗ nhà có con trai thành người thực vật kia xem thử, có thể thành thì tốt, không thành cũng không sao, lại không mất cái gì.
Cái chính là ở bệnh viện, chúng ta đi vào ban ngày, bệnh viện chỗ nào cũng có người, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Sở Toàn cho rằng sở dĩ xảy ra chuyện ở Tôn gia là do đoạn đường đó quá vắng vẻ, ít người lui tới.
Bệnh viện thì khác, chỗ nào cũng có người, gọi một tiếng đã có y tá cùng bác sĩ đến, an toàn.
Vưu Minh ngẫm nghĩ nói: “Hai ngày nữa đi.”
Sở Toàn đáp: “Được, chú cũng chưa lấy lại sức, hai ngày nữa chúng ta đi”.
Mấy ngày nay Vưu Minh như người chết đói hấp thụ tri thức, sách Phương thuật cậu đã đọc được một nửa, chép ra ba bản bút ký.
Cậu còn hỏi Sở Toàn phương thức liên lạc của vị thiên sư hắn mời tới lần trước.
Dương Vinh Bảo từng nói cho Vưu Minh biết không ít việc liên quan đến thiên sư.
“Anh hành nghề một mình cũng tốt, không ai quơ tay múa chân với anh.” Dương Vinh Bảo rất hâm mộ Vưu Minh: “Bây giờ trong hội hợp tác thiên sư đều là người có tuổi, động một chút đã muốn điều tra.”
Vưu Minh lần đầu nghe nói còn có hội hợp tác thiên sư: “Hội hợp tác thiên sư là cái gì?”
Dương Vinh Bảo: “Đi đăng ký, sau đó bên đó sẽ nhận mối làm ăn cho anh, anh phải trích phần trăm cho bên đó.”
“Mấy lão già trong hội sớm đã không còn nhận việc làm ăn, toàn dựa vào tiền hoa hồng sống đến thoải mái.”
“Bất quá cũng có thể là bản lĩnh thật sự, nhiều năm như vậy, cũng không biết là thật hay giả.” Dương Vinh Bảo nói tiếp: “Cho dù không cần bọn họ giới thiệu, lén lút nhận đơn, cũng phải báo cáo cho bọn họ, bọn họ còn muốn điều tra.”
“Nói là sợ thiên sư đăng ký làm mất mặt bọn họ”.
“Nếu không phải tôi mới xuất đạo không nhận được đơn hàng, tôi mới không thèm đi đăng ký.”
Vưu Minh: “Vậy cậu không thể rời khỏi sao?”
Dương Vinh Bảo thở dài: “Có lợi có hại, trong hội sẽ xếp năng lực thiên sư theo cấp bậc, cấp bậc càng cao thù lao nhận được càng nhiều, nếu có thể đạt đến cấp bậc cao nhất thì không cần nhận đơn hàng, cấp bậc thiên sư đỉnh cấp nếu không phải việc đặc biệt nghiêm trọng, tỷ như quỷ vương xuất thế, trăm sát tụ tập thì không cần ra tay, mỗi tháng không cần làm cũng có tiền đến tay.”
“Vậy bây giờ cậu là cấp bậc gì?” Vưu Minh hiếu kỳ hỏi.
Dương Vinh Bảo khựng lại vài giây mới lúng túng nói: “Sơ cấp, chủ yếu là do tôi nhận đơn quá ít, nếu tôi nhận nhiều đơn hơn thì có thể dễ dàng lên đến cao cấp.”
Vưu Minh nhịn cười: “Có nhiều người đạt cao cấp và đỉnh cấp không?”
Dương Vinh Bảo: “Thiên sư đăng ký cao cấp có tám người, đỉnh cấp ba người.”
“Phần lớn đều là lão già, chỉ có một người trẻ tuổi, bất quá toàn gia nhà anh ta đều là thiên sư, từ thời xưa đã theo nghề này, là gia đình nổi tiếng có thiên phú, năm nay anh ta mới hai mươi ba tuổi, hình như cùng tuổi với anh.” Dương Vinh Bảo còn nói: “Nghe nói gần đây anh ta nhận một đơn hàng, tận mười triệu, tôi còn chưa từng nhận được đơn nào có giá cao như vậy, người với người tức chết người mà!”
Vưu Minh từ trong lời Dương Vinh Bảo nghe ra được ước ao ghen tỵ.
Dương Vinh Bảo còn nói: “Nếu anh cũng đi đăng ký, ít nhất cũng được đánh giá sơ cấp.”
Vưu Minh: “Dưới sơ cấp còn gì nữa không?”
“Còn có a, có học trò, không thể làm việc một mình, ít nhất phải có cấp bậc sơ cấp mang, có lúc trong hội sẽ phân một học trò mang theo.” Dương Vinh Bảo thở dài: “Năng lực cường đại còn đỡ, quá yếu chính là cản trở, gặp rắc rối tự mình chạy còn không kịp, còn phải mang theo gánh nặng.”
Vưu Minh hỏi thăm không sai biệt lắm, liền hỏi Dương Vinh Bảo: “Sắp tới cậu sẽ đến bên này sao?”
Dương Vinh Bảo: “Gần đây bên kia cũng không có đơn”.
Vưu Minh ra lời mời: “Bên tôi có đơn, cậu muốn tới không?”
Dương Vinh Bảo khôn khéo hỏi: “Chia mấy phần?”
Vưu Minh: “Xem cậu xuất lực nhiều hay ít.”
Dương Vinh Bảo: “Tôi suy nghĩ một chút, tối nay sẽ gọi điện trả lời anh.”
Chờ tắt điện thoại, Vưu Minh liền nghe Tiểu Phượng ở một bên hỏi: “Ngươi gọi cho hắn làm gì, lại chả có bản lĩnh gì, chỉ gây thêm phiền, còn phải chia tiền cho hắn.”
Vưu Minh nhìn Tiểu Phượng ở một bên móc móng chân.
Tiểu Phượng không mang giày, móng tay móng chân vừa dài vừa đen.
Vưu Minh: “…”
Tiểu Phượng tựa hồ càng ngày càng không coi cậu là người ngoài, bây giờ ở trước mặt cậu móc móng chân, sau này còn như thế nào nữa?
Vưu Minh giải thích: “Cậu ta hiểu biết nhiều hơn tôi, những thứ tôi biết đều là xem trong sách, cậu ta thì tự mình trải qua, từng thấy, điểm này mạnh hơn tôi, tôi muốn tiến bộ thì phải học tập từ nhiều đường khác nhau.”
Tiểu Phượng quay đầu nhìn Vưu Minh, gần đây ả luôn canh giữ bên cạnh cậu, chỉ có đêm đến khi Giang Dư An xuất hiện ả mới tránh đi.
Ả không có thiện cảm gì với thiên sư, tác dụng của thiên sư chính là thu phục ác quỷ như ả.
Tiểu Phượng bay tới bay lui, cực kỳ xoắn xuýt.
Tên thiên sư kia mà đến thật thì ả nên làm như không thấy mới tốt, hay là đánh đuổi đi mới tốt đây?
Tiểu Phượng cắn móng tay.
Vưu Minh nhìn móng tay đen thùi lùi của ả, rất muốn nói trong móng tay nhiều vi khuẩn không sạch sẽ, nhưng lại nghĩ bây giờ Tiểu Phượng đã là quỷ, móng tay cũng không bẩn, thôi cứ để ả tùy tiện cắn đi.
Tối hôm đó, Dương Vinh Bảo gọi điện cho Vưu Minh.
“Tôi mua vé máy bay tối mai.” Dương Vinh Bảo: “Dẫn tôi đi phát tài nha!”
Vưu Minh không nhịn được cười: “Tôi còn chưa phát tài nổi đây, cùng nhau cố gắng!”
Nửa đêm Vưu Minh còn đang đọc sách, lúc Giang Dư An xuất hiện cậu còn đang dựa vào đầu giường đọc sách, ly sữa bò trong tay đã nguội.
Giang Dư An đi tới, Vưu Minh trầm mê đọc sách, không phát hiện Giang Dư An đến.
Tận đến khi một bàn tay với khớp xương rõ ràng lấy đi sách trong tay cậu, Vưu Minh mới nhận ra đã là mười hai giờ đêm.
“Anh đến rồi.” Vưu Minh cũng không cố chấp giữ sách lại.
Giang Dư An để sách qua một bên, mặt không cảm xúc ngồi ở mép giường.
Vưu Minh chỉ có thể sáp lại gần nói: “Hôm nay không cẩn thận quên giờ giấc.”
Cậu có loại cảm giác gấp gáp không nói rõ được, lúc còn đi học cũng là như vậy, bằng không cậu đã học thể lấy được bằng tốt nghiệp trong tình huống xin nghỉ liên tục như thế.
Giang Dư An ngồi im bất động.
Vưu Minh đảm bảo: “Sau này em sẽ đặt đồng hồ báo thức được chứ? Đồng hồ vừa vang lên em lập tức không xem nữa.”
Giang Dư An thở dài, hắn xoay người, vươn tay sờ gò má Vưu Minh.
Làn da Vưu Minh ấm áp, cậu là người sống.
Cậu có thể hưởng thụ những thứ tốt đẹp trên đời.
Giang Dư An nhẹ giọng nói: “Không phải tôi giận em.”
Trong lòng Vưu Minh ấm áp, cậu biết Giang Dư An là quan tâm cậu.
Giang Dư An là quỷ, biết khi làm quỷ là tư vị gì.
Hai người nằm trên giường, Vưu Minh hỏi: “Bây giờ ban ngày anh vẫn tu dưỡng sao?”
Giang Dư An nhắm mắt, bàn tay đặt lên lưng Vưu Minh: “Ừm.”
Vưu Minh: “Rất nguy hiểm à?”
Vưu Minh đọc sách nhiều hơn, hiểu biết cũng nhiều hơn.
Tình huống bây giờ của Giang Dư An rất nguy hiểm.
Càng cường đại, lại càng suy yếu, bởi sức mạnh của anh là do thôn phệ quá nhiều ác sát cùng ác quỷ.
Ác sát cùng ác quỷ sẽ không ngừng tranh đoạt quyền khống chế thân thể của anh.
Giang Dư An nhất định phải áp chúng nó xuống.
Ác sát ác quỷ càng lợi hại, Giang Dư An sẽ càng thêm lợi hại.
Nhưng vì chúng nó lợi hại, cho nên Giang Dư An càng tốn nhiều tinh lực áp chúng nó xuống.
Tận đến khi ác sát cùng ác quỷ hoàn toàn bị tiêu hóa.
Theo như Tiểu Phượng nói, ác quỷ yếu nhất từng bị Giang Dư An nuốt chừng cũng là ác quỷ ngàn năm.
Có thể tưởng tượng được Giang Dư An có bao nhiêu khổ cực.
Nhưng hiện tại Vưu Minh không có cách nào có thể giúp anh.
Trong sách cũng không tìm được điển tịch cùng pháp thuật liên quan.
Giang Dư An khẽ cười nói: “Không khổ cực, có em bên cạnh thì không có gì là khổ cực.”
Lòng có vướng bận, thì có gì là khổ cực.
Hai người ngủ rất trễ, đêm nay Vưu Minh rất có tinh thần, cậu còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, rất có hứng thú với việc giường chiếu.
Từ trước đến nay đều không che dấu trước mặt Giang Dư An, thoải mái hay khó chịu đều sẽ nói ra, ngẫu nhiên còn chỉ huy động tác của Giang Dư An.
Giang Dư An yêu muốn chết, Vưu Minh có bất kỳ yêu cầu gì anh đều sẽ thỏa mãn.
Anh yêu tay chân Vưu Minh, yêu làn da trắng của cậu, cũng yêu đôi môi này.
Ngọt ngào làm anh lưu luyến không dừng lại được.
Vưu Minh ngước đầu, leo lên người Giang Dư An.
Tuy rằng hai người chưa làm đến bước cuối cùng, nhưng như vậy cũng đã làm Vưu Minh thỏa mãn.
Chờ đến khi Vưu Minh thở hổn hển bò dậy đi tắm, trong không khí đã tràn ngập một mùi vị tanh nồng khiến Vưu Minh đỏ mặt.
Hiện tại Giang Dư An … Khụ khụ, không có khả năng kia.
Đây đều là mùi vị của chính Vưu Minh.
Vưu Minh như chạy trốn đi đến phòng tắm.
Dương Vưu Bảo đến lúc rạng sáng, Vưu Minh lái xe đến sân bay đón hắn, hai người ngồi trong xe, Vưu Minh nói sơ qua về đơn người thực vật: “Tôi cảm thấy không nhất định là do tai nạn xe.”
Dương Vinh Bảo cầm sandwich trong tay, vừa ăn vừa nói: “Sao anh biết được?”
Vưu Minh: “Dựa theo lời giải thích bên đó, anh ta đã từng tỉnh lại, tuy chỉ tỉnh lại chỉ có mười mấy giây.”
Dương Vinh Bảo quên cả ăn: “Anh cho rằng có người hại anh ta?”
Vưu Minh gật đầu, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước: “Không nhất định, cũng có thể là trúng tà, chúng ta đến xem mới biết.”
Dương Vinh Bảo nghĩ đến mười triệu kia, bản thân có thể được chia tận năm triệu thì đã cảm thấy phấn khởi: “Được! Chờ tôi ngủ dậy liền đi.”
Khoảng thời gian này Dương Vinh Bảo sẽ tạm ở lại Vưu gia, dì Trịnh đã sớm quét tước phòng cho khách sạch sẽ.
“Nhà anh thật lớn.” Dương Vinh Bảo nhìn trái ngó phải, hâm mộ nói: “Giá nhà bên này của các anh tiện nghi hơn chỗ tôi.”
Tỉnh thành mặc dù là thành thị cấp một, thế nhưng giá phòng vẫn không sánh được vùng duyên hải, vùng duyên hải bên kia đã có giá mười vạn một mét vuông.
Tuy Dương Vinh Bảo kiếm được không ít tiền, nhưng hắn xài cũng nhiều, hiện giờ vẫn đang ở cùng