Dương Vinh Bảo đang giãy dụa, nhưng hắn đã sớm không còn khí lực, giãy dụa đều hiện ra vô lực, chỉ là tay chân giật giật.
So sánh với hắn, Chu Viễn một động tác cũng không có, hai mắt nhắm chặt, như đang chờ chết.
Vưu Minh bị Giang Dư An ôm chặt, hắn dùng lực rất lớn, Vưu Minh cảm thấy xương sườn cũng sắp bị siết đứt.
Hai tay cậu nắm chặt lấy cánh tay đang ôm eo cậu của Giang Dư An, la lớn: “Đừng giết người, Giang Dư An!”
Giang Dư An như không nghe thấy, cánh tay còn lại của hắn cũng vòng lên eo Vưu Minh, gắt gao ôm cậu vào ngực, động tác không ôn nhu như trước đây, mà là cường thế đến cực điểm.
Từ lúc xuất hiện đấy bây giờ, hắn chưa nói ra một câu nào.
Vưu Minh không thể trơ mắt nhìn Giang Dư An giết chết Dương Vinh Bảo và Chu Viễn, thế nhưng Giang Dư An bây giờ căn bản không nghe lọt tai lời cậu.
Cậu cảm thấy giờ phút này Giang Dư An tựa như thú hoang, còn cậu chính là con mồi.
Thú hoang sẽ không lắng nghe con mồi nói gì.
Vưu Minh hạ quyết tâm, cắn đầu lưỡi.
Cậu biết máu của mình không tổn thương được Giang Dư An, nhưng chỉ cần làm Giang Dư An thanh tỉnh trong giây lát là đủ.
Vưu Minh phun ra một ngụm máu.
Trong nháy mắt máu phun ra, Dương Vinh Bảo và Chu Viễn liền văng ra ngoài, hai người không ngừng ho khan.
Giang Dư An nắm lấy cằm Vưu Minh, dùng ngón tay cạy mở hàm răng cậu, lần mò khắp khoang miệng cậu một lượt.
Động tác của hắn rất gấp gáp.
Vưu Minh không phản kháng, tùy ý hắn sờ soạng.
Chờ Giang Dư An sờ soạng xong, cậu cũng xác định, hắn nổi giận rồi.
Vưu Minh có thể cảm giác được lửa giận của Giang Dư An, hắn nhấc cánh tay, Vưu Minh nhắm mắt lại.
Kết quả Giang Dư An giơ rất cao, lại chỉ nhẹ nhàng hạ xuống, đánh vào mông Vưu Minh, tựa như đang giáo huấn đứa nhỏ không nghe lời, nhưng vì không nỡ, nên không dám dùng sức.
Dường như đang nói [ em không ngoan].
Vưu Minh quay người ôm lấy Giang Dư An, hai má dán vào lồng ngực của hắn.
Mặt cậu hướng về phía Chu Viễn và Dương Vinh Bảo, làm ra khẩu hình: “Chạy mau.
”
Dương Vinh Bảo sợ chết hơn Chu Viễn, hắn vội vàng đứng lên, đứng trước bước ngoặt sinh tử, bỗng nhiên lại có khí lực, chạy ra ngoài hai bước, nhận ra Chu Viễn vẫn ngồi tại chỗ, hắn liền quay ngược trở lại, khoác cánh tay Chu Viễn qua vai mình, nửa khiêng nửa tha đưa người ra ngoài.
Về phần lão đầu cùng Vật Tắc Mạch đang hôn mê bất tỉnh, Dương Vinh Bảo thật sự quản không được.
Hắn vừa chạy vừa lẩm bẩm: “Tự cầu phúc đi thôi.
”
Dương Vinh Bảo cùng Chu Viễn đi rồi, tiếng gào khóc của lão đầu càng trở nên rõ ràng.
Giang Dư An nhíu nhíu mày, tựa hồ ngại ồn, hắn duỗi tay, dùng ngón trở chỉ về phía lão đầu, cả căn phòng trở nên yên tĩnh.
Lão đầu không thể tiếp tục phát ra thanh âm.
Lão đầu không khóc nổi, lại cần thiết phát tiết, lão cầm gậy đánh lên đầu mình, phút chốc đã tự mình đánh chảy cả máu đầu.
Không qua bao lâu, cả người lão mềm nhũn, co quắp ngã ra đất.
Từ đầu đến cuối, lão đều không quay đầu liếc nhìn tôn tử lấy một cái, chỉ thống khổ vì mất đi âm binh.
“Chúng ta về nhà đi.
” Vưu Minh duy trì động tác ôm Giang Dư An, nhẹ giọng dụ dỗ: “Về nhà, ở trong phòng em, chỉ có hai chúng ta, không có người khác.
”
Giang Dư An không nhúc nhích, hắn cúi đầu nhìn Vưu Minh, đồng tử của hắn rất đen, còn to hơn so với bình thường, tựa như mắt mèo.
Hắn không nói một lời, cũng không tỏ thái độ, Vưu Minh bị hắn nhìn đến trong lòng nặng trĩu, có chút thở không được.
Vưu Minh dùng thanh âm ôn nhu nhất đời mình, nói: “Trở về đi có được không? Về rồi tất cả em đều nghe theo anh.
”
Đôi mắt Giang Dư An trở nên tối tăm, nhưng hắn vẫ ôm lấy Vưu Minh.
Vưu Minh cũng không biết xảy ra chuyện gì, cậu vừa trợn mắt một cái đã về tới phòng mình, cậu còn duy trì động tác ôm ấp cùng Giang Dư An.
Giang Dư An tựa hồ ôm nghiện, làm sao cũng không muốn buông ra, nơi này không có người khác, Vưu Minh muốn gỡ cánh tay Giang Dư An ra lại không cách nào gỡ ra được.
Vưu Minh thở hồng hộc nói: “Em đi kéo rèm cửa sổ, anh gặp ánh nắng không tốt.
”
Giang Dư An vẫn không buông tay, hai người như trẻ sinh đôi dính cùng một chỗ dịch đến bên giường kéo rèm cửa sổ.
Lúc này nhiệt độ cơ thể Giang Dư An lạnh hơn so với buổi tối.
Hắn không nói chuyện với Vưu Minh, Vưu Minh cũng không biết hắn đã khôi phục lý trí hay chưa.
Cậu chỉ biết hiện tại tuyệt đối không thể để Giang Dư An ra ngoài, nếu không cũng không biết Giang Dư An sẽ làm ra chuyện gì.
Rèm cửa sổ bị kéo lại, trong phòng trở nên tối đen, Vưu Minh muốn đi bật đèn, lại đột nhiên bị người đè xuống giường.
Xương cổ vừa nặng vừa cứng, Vưu Minh xém chút bị đè đến nội thương.
Lần trước đến Tôn gia đã cắn đầu lưỡi, thật vất vả mới tốt lên, hôm nay lại cắn tiếp.
Đầu lưỡi bị tổn thương, mỗi lần nói chuyện đều cảm thấy tê dại.
Vẫn là học nghệ không tinh.
Cậu thật sự không muốn mỗi lần xảy ra chuyện lại cắn đầu lưỡi, nếu cứ như vậy sẽ có ngày cắn đứt luôn.
Vưu Minh thân thủ vỗ vỗ lưng Giang Dư An, tựa như dỗ đứa nhỏ: “Chúng ta cùng nhau ngủ một lát, nhé?”
Đến tối có lẽ Giang Dư An sẽ khôi phục bình thường.
Hiện tại việc cậu cần phải làm chính là làm gì đó giết thời gian.
Giang Dư An hiển nhiên không đồng ý với đề nghị của Vưu Minh, tay hắn nắm lấy cằm Vưu Minh, một tay chống ngay bên tai cậu, như thú hoang đang suy nghĩ nên hạ miệng xuống chỗ nào của con mồi.
Ban ngày Giang Dư An hiển nhiên không có thần trí, dựa cả vào bản năng.
Vưu Minh nhắm mắt suy nghĩ.
Cho nên trước đây Giang Dư An nhất định đã chọn một nơi ở lại, không ra ngoài thì sẽ không giết người.
Ban đêm âm khí nặng, anh khôi phục thần trí mới đến tìm cậu.
Vưu Minh mím chặt môi.
Cậu mở mắt, rèm cửa sổ không thể che ánh nắng hoàn toàn, tuy trong phòng tối tăm, cũng không đến mức cái gì cũng không nhìn thấy.
Vưu Minh đưa tay sờ má Giang Dư An.
Hình như Giang Dư An rất vui, hắn thả lỏng tay nắm cằm Vưu Minh, bao trùm lên tay cậu.
Vưu Minh đến gần, hôn hôn lên cằm hắn,