Rõ ràng mới vừa rồi bầu trời còn trong xanh, lúc này lại đột nhiên tối sầm xuống.
Vưu Minh nhìn đám người trước mắt, một câu phí lời đều không muốn nói với bọn họ.
Đám người này có lẽ tính cách khác nhau, nhưng về mặt này lại nhất trí, đều là người tư tưởng ích kỷ.
Dục vọng của bọn họ hiện trên mặt, không hề che dấu.
Từ khi bước vào công trình, Vưu Minh đã hạ chú với bọn họ.
Để bọn họ lâm vào ảo giác trong nỗi sợ hãi nhất trong lòng.
Ai nấy đều hoảng sợ khoa chân múa tay, Vưu Thành khóc ròng hét to: “Tiền! Tiền của tao!”
Ông bà nội Vưu cũng gào khóc.
Tham lam trên mặt bọn họ biến thành sợ hãi.
Vưu Thành không biết bản thân đang ở trong ảo cảnh, cũng không cảm thấy trước mắt đều là giả.
Gã về tới phòng mình.
Vợ gã ly hôn với gã, sau khi bán nhà mỗi người một nửa tiền, số tiền kia gã cầm đi mua nhà lần nữa, tiền trả gốc thì đủ, nhưng không còn dư.
Về phần xe, gã bán, vì không có tiền đóng tiền nhà, nhưng lại sĩ diện, gã mua một chiếc rẻ hơn, số tiền dư ra đóng tiền nhà trả góp, nhưng cũng không chống đỡ được mấy tháng.
Gã ngồi ở trên ghế, trong điện thoại có hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, gã suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn không gọi lại.
Là ba mẹ tìm gã đòi tiền.
Gã nào có nhiều tiền như vậy cho bọn họ chữa bệnh? Có rất nhiều loại thuốc không có trong bệnh viện.
Đồng hồ trong phòng tích tích nhích từng chút, Vưu Thành buồn bực vò đầu.
Nếu ba mẹ chết luôn bây giờ trái lại gã lại thoải mái, bây giờ gã có nhà có xe, không có gánh nặng, chỉ cần gã nịnh nọt vài câu, ông bà nội nhất định cho gã tiền, tuy không nhiều, nhưng đủ để trả góp tiền nhà và sinh hoạt, quá lắm thì gã cho thuê phòng này, dùng tiền cho thuê trả góp tiền nhà, chuyển tới chỗ ông bà nội ở.
Thế nhưng ba mẹ vẫn còn, Vưu Thành cắn môi.
Vì sao không chết sớm đi cho rồi?
Vưu Thành chau mày, đột nhiên đứng lên, đúng rồi, gã phải đi tìm chú ba.
Chỉ có làm chú ba bỏ tiền ra, gã mới có thể trải qua sinh hoạt tốt như trước.
Từ sau khi ba mẹ vào viện, gã bán nhà, bạn bè trước đây hay tụ tập không còn tìm đến gã nữa, đều sợ gã xòe tay vay tiền.
“Phi!” Vưu Thành phun một ngụm ra đất, mặt mày dữ tợn.
“Mắt chó coi thường người khác!” Vưu Thành rít từ trong kẽ răng.
Chờ sau này gã phát đạt, gã nhất định sẽ cho đám người từng coi thường gã một bài học.
Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, gã không thể cả đời đều không phất lên!
Vưu Thành cầm di động lên nhìn, ra quyết định cuối cùng, gã muốn thuyết phục ba mẹ về nhà, không tiếp tục nằm viện nữa.
“Chữa bệnh quá dằn vặt người.
” Vưu Thành bày ra dáng vẻ hiếu tử, chân thành khuyên nhủ ba mẹ: “Con đón hai người về, một nhà chúng ta cùng nhau sinh sống, ba mẹ cũng được hưởng phúc.
”
Dưới sự khuyên bảo của gã, ba mẹ rốt cục đồng ý.
Dù sao chữa bệnh rất mệt, cũng rất dằn vặt người, mỗi ngày nằm ở trong bệnh viện, quanh quẩn bên mũi đều là mùi thuốc sát trùng.
Lại thường có người chết.
Dù cho bác sĩ khuyên bọn họ hiện tại bệnh tình ổn định, tốt nhất nên ở lại bệnh viện, bọn họ vẫn theo Vưu Thành về nhà.
Mới đầu Vưu Thành còn đóng vai người con có hiếu, rất nhanh đã lộ nguyên hình, trước đây có tiền thì không cảm thấy gì, bây giờ không có tiền, mâu thuẫn liền lộ ra.
Vưu Thành không cho ba mẹ tiền tiêu vặt, ba mẹ gã không có việc làm chính thức, đương nhiên không có lương hưu.
Vưu Thành không cho tiền, ba mẹ gã cũng phải ăn cơm, cho nên liền tìm đến ông bà nội Vưu.
Sinh hoạt phí của ông bà nội Vưu chỉ có con thứ hai cho hai ngàn, con thứ ba cho năm ngàn, con thứ tư vừa sinh cháu tiền bạc căng thẳng, hai người già bọn họ một tháng có bảy ngàn sinh hoạt phí, tại quê nhà đã xem như rất cao.
Dù sao chi phí điện nước thêm vào tiền ăn một tháng cũng không đến một ngàn.
Ba mẹ Vưu Thành tìm đến, ông bà nội luôn hỏi gì có đó với bọn họ lại đột nhiên thay đổi.
Ông bà không có tiền.
Một phân tiền đều không có, tiền dành dụm trước đây đều tiêu trên người bọn họ.
Bác trai Vưu tìm đến bạn bè vay tiền, nhưng bạn bè có thể mượn đều đã mượn qua, bây giờ một ngày ba bữa gọi điện đòi nợ, bác trai Vưu đã hết cách, chỉ có thể đi nhặt chai nhựa trên đường.
Vưu Thành lại không chịu đi tìm việc làm.
Ở nhà chờ ba mẹ hầu hạ.
Vốn nuông chiều gã từ bé, sớm đã mất đi uy quyền, hiện tại càng ngày càng trở nên không thể khống chế.
“Bà ấy là mẹ mày!” Bác trai Vưu gấp đến độ giậm chân, lại không dám xông lên, sợ bị con trai đánh.
Vừa rồi Vưu Thành chính là cho mẹ ruột một bạt tai, chỉ vì lúc ăn cơm bà làm rụng một sợi tóc xuống, lúc ra tay gã không hề lưu tình, mặt bác gái Vưu lập tức in hằn năm dấu ngón tay.
“Ông bà còn có tác dụng gì! Chỉ biết ăn của tôi ở của tôi!” Vưu Thành tức đến nổ phổi, ra bên ngoài bị trào phúng, bị chê cười cũng không dám tỏ thái độ, chỉ dám đem bực tức phát tiết lên người ba mẹ.
Đây là chuyện xấu trong nhà, bác trai bác gái Vưu không dám nói ra ngoài, chỉ có thể nhịn xuống.
Chính là thế, Vưu Thành càng thêm trắng trợn không kiêng dè.
Chính gã không đi kiếm tiền, liền để ba mẹ đi nhặt rác duy trì cuộc sống cả nhà, gã lại làm mưa làm gió.
Gã cầm tiền đi tỉnh thành, muốn từ trong tay chú ba lấy được chỗ tốt.
Vưu Thành đi tỉnh thành, lại chợt phát hiện hết thảy đều thay đổi, chú ba không còn bày ra vẻ mặt ôn hòa với gã, thím ba vốn đã lạnh lùng càng trở nên lạnh lùng hơn, thậm chí, gã không bước vào tiểu khu Vưu gia ở được nữa, ngay cả cơ hội nói một câu với chú ba cũng không có.
Bảo an không cho gã tiến vào tiểu khu, gã canh giữ ở cửa tiểu khu một tuần cũng không thể đi vào.
Gã muốn chặn xe không cho vào, bảo an cao lớn vạm vỡ, một người cũng có thể xách gã qua một bên.
Đến công ty Vưu gia cũng thế, gã không có thẻ nhân viên, căn bản không thể vào.
Gã như chó nhà có tang, người qua đường đều chỉ trỏ vào gã.
.
Sau khi dùng hết tiền trên người, Vưu Thành đành phải quay về nhà.
Vưu Thành về nhà, vẫn là dáng vẻ đại gia, cơn tức bên ngoài cứ vậy trút lên người ba mẹ.
Tối hôm đó, Vưu Thành ăn cơm tối xong liền đá bay cái bàn, sầm mặt nói: “Ngày nào cũng ăn rau héo! Ngày mai ông đây muốn ăn xương sườn! Ăn thịt kho tàu!”
Bác trai Vưu run rẩy nói: “Không có tiền…”
Bác gái Vưu không dám nói lời nào, lần trước bà bị gã đánh gãy cái răng cửa, bây giờ nói chuyện cũng lọt gió.
Vưu Thành: “Tiền đâu! Các người mỗi ngày đi ra ngoài, tiền kiếm được đâu rồi?”
Bác trai Vưu run run nói: “Con cầm hết đi tỉnh thành rồi.
”
Vưu Thành trợn mắt, đá ngã ghế: “Tôi cầm đi rồi các người không biết kiếm lại hả? Các người tay chân đều lành lặn mà! Ông đây đầu thai làm con các người đúng là xui tám đời!”
Gã mệt mỏi một thời gian, tối nay cũng không muốn giáo huấn ba mẹ mình, cho nên đi về phòng.
Chờ gã tỉnh lại lần nữa, là bị đau đớn kịch liệt làm tỉnh.
Trong phòng không mở đèn, gã chỉ đành dựa vào ánh sáng yếu ớt ngẩng đầu nhìn, ba mẹ gã đứng bên giường, ba gã cầm một con dao đâm vào bụng gã, trên mặt hai người không có biểu tình, không có bi thương cũng không có thống khổ, cứ như vậy mà nhìn gã.
Vưu Thành kinh hoảng kêu to: “Cứu mạng! Cứu mạng a!”
Cửa phòng bị khóa, cửa nhà cũng khóa, không ai nghe được tiếng kêu cứu của gã.
Một dao chưa đâm chết được gã, bác trai Vưu rút dao ra, lần thứ hai đâm xuống.
Một dao lại một dao.
Mới đầu Vưu Thành còn thống khổ rên rỉ, cuối cùng không thể phát ra âm thanh nữa.
Quá thống khổ, mỗi một dao đâm vào đều đau như xé rách tim gan.
Thậm chí gã còn cảm nhận được nội tạng của mình bị dao đâm thủng.
Ba mẹ gã lại chỉ lạnh lùng nhìn gã.
——
Vưu Minh nhìn đám người có quỳ có nằm trên đất, chọt chọt tà linh trên vai: “Ngoại trừ miệng quạ đen, ngươi còn có bản lĩnh gì?”
Tà linh khéo léo nói: “Ta đáng yêu.
”
Vưu Minh mặt không cảm xúc.
Tà linh sợ đến phát run: “Còn, còn có thể làm người ta suy yếu…”
Vưu Minh gật đầu, chỉ chỉ Vưu Thành đang nằm trên đất: “Đi thôi.
”
Tà linh nhảy tới.
Nó nhảy quanh đầu Vưu Thành chốc lát, xác nhận Vưu Thành đã bị lây dính tà khí mới nhảy trở lại.
Vưu Minh không ở lâu, cậu cũng không muốn xem trò hề khi đám người này tỉnh lại.
Tà linh bám trên vai Vưu Minh không động, nó vậy mà không phân biệt được vị chủ nhân này là người tốt hay người xấu.
Vưu Minh rời đi khoảng một tiếng, đám người trong công trường mới mới dần tỉnh táo.
Bọn họ không nhớ rõ mới vừa làm cái gì, cũng không nhớ rõ xảy ra chuyện gì, càng không nhớ rõ tại sao bản thân lại mất ý thức khoảng thời gian này.
Chỉ đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi to lớn.
Sắc mặt tất cả đều tái nhợt, có người còn trực tiếp phun ra, dính đầy trên người.
Vưu Thành ôm bụng, gã cảm thấy bụng không thoải mái, hoa mắt chóng mặt, gã vừa nhớ đến việc mình đến tìm Vưu Minh chiếm tiện nghi, sắc mặt lập tức trở nên khủng bố.
Không biết tại sao, gã cảm thấy nếu đi tìm Vưu Minh, gã sẽ gặp phải chuyện gì đó kinh khủng.
Thậm chí gã cảm thấy Vưu Minh sẽ giết gã.
So với gã, đám người bà nội Vưu cũng không tốt hơn là bao.
Ánh mắt bọn họ nhìn Vưu Thành cũng thay đổi, giống như Vưu Thành không phải đứa cháu mà họ yêu thương, mà là người xa lạ, là người xa lạ họ cực kỳ chán ghét.
Trong lòng Vưu Thành cũng rất chán ghét, gã không hiểu vì sao, nhưng bây giờ đến liếc mắt nhìn ông bà nội một cái gã cũng không muốn.
Đám họ hàng sau khi tỉnh lại đều rời đi, không ai muốn tiếp tục ở lại đây.
Chỉ còn lại Vưu Thành cùng ông bà nội Vưu, ông cháu nhìn nhau, đều không vừa mắt.
Ông nội Vưu nói với vợ: “Đi thôi, đi về.
”
Lần đầu tiên bà nội Vưu không vì con lớn nói chuyện.
Sau khi tỉnh lại, bà luôn cảm thấy cho dù bà có giành hết tiền của thằng ba cho thằng cả, nó cũng sẽ không dưỡng lão bà.
Đến lúc đó mấy đứa con trai đều chán ghét bà, xem bà như bóng cao su mà đá tới đá lui.
Hiện tại hai kẻ già này một tháng còn có bảy ngàn tiền sinh hoạt phí, chờ mấy năm nữa thằng tư phát đạt hơn, ít nhất trong tay ông bà cũng có thể có chín ngàn.
Về phần nhà thằng cả, bệnh nặng tiêu nhiều tiền như vậy chữa bệnh, còn muốn tới cướp luôn tiền mua quan tài của ông và sao?
Bà nội Vưu đỡ ông nội Vưu đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Không thể tiếp tục cho nhà nó tiền, chúng ta còn phải sống mà!”
Ông nội Vưu cũng cảm thấy nhà thằng cả là bạch nhãn lang, cảm giác này không biết từ đâu đến, đặc biệt rõ ràng: “Về thôi, sau này không cần để ý tới nhà nó, nhiều năm giúp đỡ nhà nó như vậy, tiền trong tay chúng ta cũng chẳng còn.
”
Vưu Thành là người cuối cùng rời đi.
Gã còn muốn đến Vưu gia, nhưng lại không dám, không nhấc nổi chân.
Tựa như không chỉ có đám người ba Vưu, mà còn có cả hồng thủy mãnh thú tới lấy mạng gã.
Do dự hồi lâu, Vưu Thành quyết định đến nhà ga mua vé tàu.
Sau khi về quê, cả đời VưuThành không còn đặt chân đến thành phố nữa.
Nỗi sợ hãi cắm rễ trong lòng gã, đến tận lúc chết già cũng không tiêu tan.
Loại này sợ hãi thậm chí còn lớn hơn nỗi sợ nghèo khó.
Sau khi rời khỏi công trường, Vưu Minh đến gặp Trịnh Thành Tài.
Trịnh Thành Tài sớm đã chờ Vưu Minh ở tiệm cà phê, trên cổ còn đeo dây chuyền, khoảng thời gian này cho dù là đi tắm Trịnh Thành Tài cũng không tháo nó ra, lo sợ đứa con vất vả mới tìm được sẽ không còn.
“Vưu tiên sinh.
” Bây giờ Trịnh Thành Tài đã dùng xưng hô ngang hàng với Vưu Minh.
Vưu Minh cười: “Mấy hôm nay Trịnh tiên sinh cảm thấy thế nào?”
Nụ cười trên mặt Trịnh Thành Tài kéo rộng hơn, mới vừa rồi còn câu nệ, nụ cười xã giao, bây giờ cười lên chân tâm thật lòng không ít: “Mấy hôm nay luôn mơ thấy một đứa bé gọi tôi là ba.
”
Trịnh Thành Tài vẻ mặt mơ mộng: “Nhỏ như vậy.
”
Hắn khoa tay múa chân diễn tả, hưng phấn nói: “Vừa cười liền mềm, mắt rất to, dáng vẻ ngoan ngoãn.
”
Vưu Minh: “Đó là do đứa bé trong ngọc trụy tiến vào trong mộng của chú, tuy nhiên, dáng vẻ chú thấy trong mơ chưa chắc là dáng vẻ khi sinh ra.
”
Trong giấc mơ của Trịnh Thành Tài, phần lớn cũng bị sự tưởng