Chu lão nhìn Vưu Minh.
Trong mắt Vưu Minh không có tà khí, cũng chẳng có chính khí.
Nếu như ông còn trẻ, chừng hai mươi tuổi, ông còn có tinh lực dạy dỗ người trẻ tuổi này, dẫn cậu về đường ngay.
Nhưng ông đã không còn thời gian.
Người tới tuổi này, việc có thể làm càng ngày càng ít.
Chu lão hít sâu một hơi, nói: “Tôi không muốn mạng cậu.
”
Vưu Minh đứng trước mặt hai ông cháu họ.
Chu Viễn kỳ quái nhìn Vưu Minh, Vưu Minh có cao như vậy à? Vẻ mặt cậu luôn lạnh lùng như thế sao?
“Tôi biết.
” Vưu Minh gật đầu, nhẹ như mây gió: “Ngài muốn tôi không dùng Phương thuật nữa.
”
Chu lão cười cười: “Tôi biết như vậy không công bằng với cậu.
”
Vưu Minh nhìn Chu lão, vẻ mặt Chu lão hiền hòa như lúc đầu, năm tháng tặng cho ông kinh nghiệm và trí tuệ, cùng với không biết mềm yếu và sợ hãi với mọi thứ.
Không giống người trẻ tuổi không sợ chết, người càng lớn tuổi lại càng sợ hãi năm tháng trôi qua, dung nhan già yếu.
“Nhưng tôi không muốn.
” Vưu Minh nghiêm túc nói: “Tôi xem đó là sự nghiệp của mình.
”
Chu lão: “Cậu có thể tìm sự nghiệp mới.
”
Vưu Minh lắc đầu, ngữ khí cương quyết vững vàng: “Nếu có một ngày tôi muốn đổi nghề, thì đó là do tôi tự chọn thay đổi, chứ không phải do người khác ép buộc.
”
Thủ hỏa và thủ kiếm không có tác dụng, bây giờ Chu lão chỉ có thể dựa vào cái miệng.
Nhưng Vưu Minh khống tính tiếp tục nói với ông.
Quá lãng phí thời gian.
“Vân Đồng, đi thôi.
” Vưu Minh quay người, sau lưng cậu, tà linh chậm rãi thu nhỏ lại, một lần nữa trở về hình dáng ban đầu, từ lưng nhảy đến trên vai Vưu Minh.
Chỉ còn lại hai ông cháu Chu gia đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Vưu Minh rời đi, lại không thể làm gì.
Đây là lần đầu tiên Chu Viễn nhận ra bản thân và Vưu Minh có bao nhiêu chênh lệch, tựa như cách xa vạn dặm.
Từ khi tiếp xúc với Phương thuật, ai ai cũng đều nói hắn là thiên tài, hắn quả thật cũng xứng đáng với danh hiệu thiên tài này.
Nhưng bây giờ hắn lại không dám khẳng định.
Nếu như hắn được xem là thiên tài, vậy Vưu Minh là cái gì chứ?
Chu Viễn lâm vào hoài nghi bản thân.
Chu lão thở dài: “Nếu cậu ta theo thiện, vậy tất nhiên là chuyện tốt, nếu theo ác, vậy ai có thể ngăn cậu ta được đây?”
Vưu Minh đã lái xe rời đi.
Hai người đứng đây ngay cả đuôi xe cũng đã không còn nhìn thấy.
Ánh mắt Chu Viễn phức tạp: “Chúng ta có thể làm gì bây giờ?”
Chu lão than một câu: “Xem ra trước tiên chỉ đành ở lại đây, nếu đã không thể hạn chế cậu ta, vậy cũng chỉ có thể quan sát.
”
Tuy ông thật sự không biết, nếu Vưu Minh theo ác, bọn họ có thể làm gì.
Ngồi trong xe, Vưu Minh chăm chú nhìn về phía trước.
Vân Đồng ngồi ghế sau, dùng giọng điệu giựt dây nói: “Bọn chúng chính là thiếu giáo huấn, cứ tưởng rằng cả thế giới mình là trâu bò nhất, cái gì cũng muốn quản, mới nãy ngài nên dạy dỗ bọn chúng, để bọn chúng biết bản thân có bao nhiêu cân lượng.
”
Vưu Minh: “Sau đó thì sao?”
Vân Đồng sửng sốt, không hiểu Vưu Minh có ý gì.
Vưu Minh lạnh nhạt nói: “Ngươi muốn ta giết bọn họ à?”
Vân Đồng không dám lên tiếng.
Vưu Minh: “Ngươi rất căm hận con người.
”
“Nhưng trước đây ngươi cũng là người.
”
Vân Đồng: “Ta đã từng là người, nhưng đó là chuyện rất lâu trước kia, ta làm người chỉ có tám năm, làm quỷ đã hơn hai ngàn năm.
”
Nó đã không nhớ được làm người là cảm giác gì.
Đoạn ký ức khi còn là người cũng không tươi đẹp là bao.
Vưu Minh hỏi nó: “Ngươi chết như thế nào?”
Vân Đồng trầm mặc một lát mới nói: “Khi đó nhà ta rất nghèo, hình như có rất nhiều anh chị em, mỗi ngày đều không no bụng, vỏ cây, cây cỏ, cái gì có thể ăn đều ăn, sau đó cha ta.
.
Nam nhân kia ngã gãy một chân, địa chủ lấy lại trâu, bọn họ liền bán ta đi.
”
“Hình như ta không phải người đầu tiên bị bán, nhưng chắc chắn không phải người cuối cùng.
”
Lúc mới chết một trăm năm, nó luôn đi theo bên cạnh người nhà, không phải vì không nỡ, chỉ là muốn nhìn xem kết cục của bọn họ, muốn nhìn bọn họ bán nhi bán nữ, sau đó sẽ có kết cục như thế nào.
Trong thôn gia đình khác dù khổ đến mức phải bán nữ nhi, cũng là bán vào nhà có tiền làm nô tỳ, mặc dù phải ký giấy bán thân, nhưng vẫn còn hi vọng.
Nhưng cha mẹ nó vì muốn bán được nhiều tiền hơn, chỉ tùy tiện nói với người buôn người bán đi đâu cũng được.
“Sau khi bị bán không lâu thì chết.
” Vân Đồng không kể tỉ mỉ, nó bỏ qua đoạn thời gian kia.
Cuối cùng cha mẹ nó vẫn lâm vào cảnh khốn cùng, xem việc bán con làm nghề nghiệp, nam nhân bị què không làm việc nặng được, phát hiện bán con là sinh ý tốt, cho nên liền sinh, nuôi lớn chút liền bán, đứa nhỏ thì để đứa lớn trông nom.
Đằng nào cũng bán, không cần nuôi dưỡng tử tế, không đói chết là được.
Về phần số tiền kia, hầu như đều bị dùng hết, dù sao nam nhân kia cũng không làm việc, củi gạo mắm muối ăn cơm đều cần dùng tiền.
Mẹ nó vì phải sinh đẻ liên tục, cuối cùng khó sinh mà chết.
Sau đó nam nhân kia mua vợ khác, tiếp tục sinh con, tiếp tục bán.
Chờ khi ông ta không sinh được nữa, liền để vợ tìm nam nhân trong thôn.
Đến lúc ông ta nằm trên giường chờ chết, vợ ông ta liền bỏ trốn cùng người khác, những ngày cuối cùng của cuộc đời, chỉ có Vân Đồng trông coi bên cạnh ông ta.
Nhìn ông ta không người chăm sóc, rõ ràng còn sống lại tựa như cỗ thi thể hư thối.
Nữ hài thì bị bán vào kỹ viện, nam hài lớn lên dễ nhìn thì bị bán vào nhà có tiền làm con hát.
Vân Đồng chính là bị bán vào nhà có tiền, bị đại thiếu gia nhà đó chơi chết, đến tận lúc chết nó vẫn không hiểu mình đã làm sai điều gì.
Sau đó làm quỷ, nó có nhiều thời gian suy nghĩ hơn, mới hiểu được, lỗi của nó chính là đã sinh ra trên đời.
Đã như vậy, vậy cũng không cần đi đầu thai, làm người không tốt như làm quỷ.
Nam nhân kia chết rồi, hồn phách đi vào quỷ môn quan, Vân Đồng nhìn ông ta đi vào quỷ môn quan, đi tới cầu Nại Hà.
Nó không ra tay, đến tận bây giờ nó vẫn không biết tại sao lúc đó nó lại không ra tay.
Có thể là vì lúc còn bé nam nhân kia cũng từng thương yêu nó, từng lén lút tích trữ mấy đồng tiền mua cho nó cái bánh nướng.
Cũng từng ôm nó, nói với nó, sau này sẽ kiếm thật nhiều tiền, đưa nó đi học đường đọc sách, sau này không cần lam lũ trong ruộng kiếm ăn.
Sau đó, Vân Đồng bắt đầu phiêu đãng, nó có tràn ngập hận ý, nhưng lại không biết đi đâu phát tiết.
Nó nuốt chửng toàn bộ hận ý kia, có đôi khi nó nghĩ, có muốn đi tìm đầu thai chuyển thế của nam nhân kia hay không.
Nó từng suy nghĩ, cũng từng đi tìm, nhưng đáng tiếc không tìm được.
Ai biết kiếp này nam nhân kia đầu thai thành thứ gì.
Là chó lợn trâu ngựa, hay là côn trùng phi điểu, hay là người?
Nhiều lắm, đi đâu mà tìm đây?
Vân Đồng ngồi sau xe, Vưu Minh bật nhạc, khúc nhạc dương cầm nhẹ nhàng vang lên trong xe.
Ôn nhu thoải mái, Vân Đồng nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Sau khí có thân thể xương thịt, thì nó không khác người thường.
Cũng phải ăn ngủ chi dục, cần phải nghỉ ngơi.
Mặc dù chỉ là giả, nhưng có vô số quỷ hồn tranh nhau không ngớt, chỉ muốn có một thân thể như vậy.
Vưu Minh vừa đến nhà, mở cửa đi vào, đã nghe thấy tiếng cười nói, có khách tới nhà, mẹ Vưu đang tiếp khách.
Tiếng cười của mẹ Vưu vang vọng khắp phòng.
Kỳ thật mẹ Vưu không có nhiều bạn bè, những phu nhân nhà có tiền trước đây hay lui tới hiện tại cũng đã ít liên lạc hơn.
Có thể để bà đưa về nhà, hẳn là bạn rất thân.
Vưu Minh đi vào phòng khách, chuẩn bị chào hỏi khách, như vậy mới có vẻ lịch sự lễ phép.
Vưu Minh mới vừa đi tới, mẹ Vưu đã đứng lên, cười nói: “Mọi người cứ nói chuyện trước đi, tôi đi xem xem cơm nước chuẩn bị đến đâu rồi.
”
Bà quay đầu nói với người đang ngồi trên ghế: “Tối nay hai người nhất định phải ở lại đây ăn cơm đó!”
Mẹ Vưu nói xong liền nhanh chóng đi xuống phòng bếp.
Để lại Vưu Minh đứng tại chỗ, Vân Đồng đứng sau lưng cậu, ấy vậy mà vừa rồi mẹ Vưu không nhìn thấy nó.
Chắc là do nó quá lùn, cộng thêm bị Vưu Minh đứng trước che mất.
Ngồi trên ghế chính là Dương Vinh Bảo, bên cạnh Dương Vinh Bảo còn có một người khác, đầu hói, vì không không có tóc, lại mập nên nhìn không ra là trung niên hay đã lớn tuổi, nếp nhăn trên mặt đều bị mỡ san bằng, thoạt nhìn chỉ khoảng bốn đến năm mươi tuổi, nhìn kỹ lại cảm thấy đã gần sáu mươi.
Vưu Minh thầm nghĩ sau này lớn tuổi thì mập một chút mới tốt, nhìn sẽ trẻ hơn, nếp nhăn cũng không quá rõ.
“Sư phụ, đây chính người con đã nói, Vưu Minh.
” Dương Vinh Bảo rất hưng phấn, có cảm giác thơm lây: “Đặc biệt lợi hại.
”
Sau đó quay đầu nói với Vưu Minh: “Đây là sư phụ tôi, anh cứ gọi là chú Trịnh đi, đặc biệt tới nhìn anh đó.
”
Vưu Minh nghĩ tới Chu lão, có lẽ cũng đến đây để nhìn cậu.
Vưu Minh có chút bất đắc dĩ.
Cũng đừng xảy ra chuyện như vừa nãy, rất phiền phức.
Chú Trịnh cười lên giống như phật Di Lặc, mắt lóe lên tia khôn khéo.
Chú Trịnh mặc âu phục, nhìn không giống người thành công, mà càng giống loại ông chủ chuyên bán hàng giả, cả người đều toát lên vẻ ‘ta có rất nhiều chủ ý xấu’.
“Trịnh đại sư.
” Vưu Minh chào hỏi trước.
Vân Đồng thò đầu nhìn chú Trịnh, nó cảm thấy đầu của người này rất thú vị, đặc biệt nhìn nhiều thêm mấy lần.
Trịnh thúc không có tóc, nên hình đầu rất rõ, đầu của ông khác người bình thường, đỉnh đầu hơi nhọn, nếu chỉ nhìn sơ qua sẽ cảm thấy giống bóng bầu dục.
“Đừng khách sáo như vậy, cái gì mà Trịnh đại sư chứ.
” Chú Trịnh vung tay, cười híp mắt nói: “Đến đến đến, lại đây ngồi.
”
Vưu Minh đi tới ngồi, chú Trịnh hết sức thân mật đánh giá Vưu Minh, còn nhẹ nhàng nói, tựa như đang nói chuyện với một đứa nhỏ: “Cho ta nhìn tay của cháu một chút.
”
Vưu Minh xòe tay ra cho ông xem.
Chú Trịnh xem xong, nói với Dương Vinh Bảo: “Quả nhiên giống như con nói, từ nhỏ thể yếu nhiều bệnh, là mệnh chết yểu.
”
Dương Vinh Bảo vội vàng gật đầu: “Con đã nói là con không nói dối, người còn nói con lừa người.
”
Trịnh thúc ho nhẹ một tiếng: “Lời con nói huyền huyễn như vậy, ta không mắng chết con đã là tốt lắm rồi.
”
Trịnh thúc cười híp mắt nhìn Vưu Minh, vẫn là cái vẻ trong ngoài toàn ý xấu kia, dùng giọng điệu lừa gạt trẻ con nói: “Có muốn bái sư không?”
Vưu Minh nhìn Trịnh thúc, trong ánh mắt lộ ra nghi hoặc.
Lẽ nào người gọi là chú Trịnh này không nhìn ra vấn đề trên người cậu sao?
Hay là đã nhìn ra, nhưng vẫn muốn nhận cậu làm đồ đệ?
“Họ Chu kia đến tìm cháu rồi đi?” Chú Trịnh vẻ mặt ‘ta biết tất cả’, nhắc đến Chu lão giọng điệu còn mang theo xem thường: “Nhà bọn họ chính là như vậy, có tiếng là có tài, trong mắt họ ngoài pháp thuật chính thống ra, còn lại đều là bàng môn tả đạo, nhìn ai cũng không vừa mắt.
”
“Thời trẻ lúc mới có danh tiếng, nhà bọn họ còn tới tìm ta gây phiền phức, nói ta vừa nhìn đã biết là thứ tà ma ngoại đạo.
”
Chú Trịnh cười nói: “Nhìn vẻ mặt của cháu ta liền biết nhà bọn họ chắc chắn đã tìm đến cháu, cháu đừng lo, nhà bọn họ chỉ là thùng rỗng kêu to, bên Quảng Châu có ai mà không biết? Lại còn cảm thấy nhà mình rất lợi hại đâu.
”
Vưu Minh: “Trước đây họ cùng tìm đến ngài?”
Trịnh thúc gật đầu, không giống như đang cùng vãn bối nói chuyện, càng giống như đang nói chuyện với bạn: “Khi đó ta mới hơn mười tuổi, ông nội và lão ba của Chu lão đều đều còn sống, một nhà ba đời đến tìm ta, nói ta là loại dáng vẻ đường hoàng tâm thuật bất chính, còn khẳng định sau này ta nhất định sẽ làm chuyện xấu.
”
“Khi đó ta nghé con mới sinh không sợ cọp, làm liền làm, quá lắm thì bỏ chạy.
” Chú Trịnh cười ha hả nói: “Khi đó Chu lão lúc đầu cũng diễn như bây giờ, lúc đó ta mạnh hơn ông ta một chút, ba ông ta liền tới đánh ta.
”
“Sau đó ta liền chạy.
”
Trịnh thúc vỗ đùi: “Nếu không phải ta chạy nhanh, có khi đã không có chuyến đi này.
”
Dương Vinh Bảo ở bên cạnh tò mò hỏi: “Sư phụ, người chưa từng nói chuyện này với con nha, sao bọn họ lại nói người tâm thuật bất chính?”
Chú Trịnh trợn mắt nói: “Nhà bọn họ muốn lựa chọn khách hàng, ta thì không chọn, bọn họ thu phí thấp, ta thu phí cao.
”
“Ta là quân tử theo chủ nghĩa yêu tiền mà, tuy thu phí cao,