Trong màn hình, nhân vật vẫn đang tìm kiếm chìa khóa khắp nơi, Dương Vinh Bảo không nhúc nhích, Vưu Minh nhìn đám người chú Trịnh, ai nấy đều duy trì một động tác, ngay cả ánh mắt cũng không thay đổi.
Vưu Minh bắt lấy tay Dương Vinh Bảo, phát hiện tay hắn đang run, mức độ run rất nhỏ, tần suất lại rất nhanh.
“Dương Vinh Bảo!” Vưu Minh cao giọng, nhưng ngoại trừ Giang Dư An không bị trò chơi đầu độc ra, những người khác dường như không nghe thấy cậu nói gì.
Cái cảm giác này rất kỳ lạ.
Ngay cả khi gặp phải ác quỷ dữ tợn cậu cũng không có cảm giác này.
Giống như có thứ gì đó không thể không chế đang ở ngay bên cạnh.
Là loại cảm giác vô lực đã lâu không cảm thấy.
Vưu Minh đưa tay che lỗ tai Dương Vinh Bảo, thấp giọng niệm thanh tâm chú.
Thanh âm Vưu Minh rất nhẹ, giọng cũng rất êm tai, cậu còn nhớ thời điểm lên sơ trung tiết âm nhạc, bạn học đứng cạnh khen giọng cậu rất tốt, nếu sau này làm ca sĩ nhất định sẽ hồng.
Thanh âm vang lên trong phòng, Dương Vinh Bảo đột nhiên ho lớn, tay nắm chặt lồng ngực, ho đến thở không ra hơi, mặt mày đỏ bừng.
Những người khác cũng không tốt hơn là bao.
Ngay cả Chu lão cũng là vẻ mặt sợ hãi ngửa ra sau.
Vưu Minh vội vàng tắt màn hình TV.
Dương Vinh Bảo ho đến chảy cả nước mắt, hắn vươn tay tay lấy ly nước, vì tay quá run mà làm rơi ly nước xuống đất, ly thủy tinh vỡ tan tành, Dương Vinh Bảo khó khăn nói: “Đây là trò chơi quỷ gì vậy?”
Vẻ mặt đám người chú Trịnh khó coi vô cùng.
“Xưa nay ta chưa từng thấy qua…” Chú Trịnh lầm bầm như tự nói.
Chu Viễn: “Chú thuật cần có môi giới, cần ngày sinh tháng đẻ của người bị hại, nếu trò chơi này là môi giới, vậy người bị hại được chọn thế nào?”
Đối tượng tùy cơ định ra còn kinh khủng hơn đã nhắm tới từ trước.
Bởi vì không ai biết được sẽ có bao nhiêu người bị hại.
Giang Dư An ngồi ở bên cạnh, anh không nói chen vào, lặng lặng thu hết vào mắt, khóe miệng mang cười, nhưng nụ cười này lạnh lùng đến cực điểm, trong mắt anh chỉ có Vưu Minh, còn những người khác như không hề tồn tại.
Chu Viễn liếc nhìn Giang Dư An, trong nháy mắt có cảm giác căng thẳng sợ hãi, không biết tại sao, nhưng xua đi không được.
Vưu Minh lấy đĩa game ra, đĩa game vốn dĩ còn đang ánh lên màu xanh bỗng chốc nát vụn, biến thành một nắm bột.
Cái đĩa bị phá.
“Phùng Nghiêm có chơi trò chơi.
” Vưu Minh không hiểu: “Nhưng đĩa game của cậu ta lúc lấy ra không bị phá, tại sao?”
“Ngoại trừ Phùng Nghiêm, hai người chơi trò này mà chúng ta biết đều tự làm hại chính mình, một người xé mặt, một người chặt chân, chỉ có Phùng Nghiêm không có, hành động bất thường duy nhất là xém chút nhảy lầu, khác xa với hai người kia.
”
“Tổng là có nguyên nhân.
” Vưu Minh liếc nhìn Phùng Nghiêm đang nằm trên giường chưa tỉnh.
Nguyên nhân ngay trên người Phùng Nghiêm, chỉ cần tìm ra được, vậy sẽ tìm được manh mối.
Phùng Nghiêm tỉnh lại, thấy trong phòng có thêm vài người xa lạ, đầu cậu ta rất vựng, không nhớ mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, chỉ nhớ Vưu Minh nói mình có thể làm lại từ đầu.
“Xin lỗi.
” Câu đầu tiên Phùng Nghiêm nói là xin lỗi Vưu Minh, cậu ta sờ gáy, mặt tái nhợt, nói: “Tôi không cố ý nổi nóng với anh.
”
Cậu ta biết lời mình nói không êm tai.
Vưu Minh: “Không sao.
”
“Cậu từng chơi trò này mấy lần rồi?” Vưu Minh hỏi.
Phùng Nghiêm: “Tôi không có tính kiên trì, ải đầu tiên sau khi lục tìm trong tủ, dưới gầm giường không tìm thấy chìa khóa thì không chơi nữa.
”
Vưu Minh lại hỏi: “Dùng bao nhiêu thời gian?”
Phùng Nghiêm mê man, cẩn thận nhớ lại: “Chắc là không tới mười phút? Tôi không thích thể loại này lắm.
”
Phùng Nghiêm thích trò chơi thể loại vượt ải, hoặc bắn nhau, còn thể loại giải mã thì cậu ta không có hứng thú lắm, vốn chỉ là thấy mới mẻ nên chơi thử, chơi được vài phút thì cảm giác mới mẻ cũng chẳng còn.
Cậu ta cũng không giống Triệu Hoành, không phải trạch nam.
“Mới rồi cậu đã chơi mười lăm phút.
” Vưu Minh nhìn đồng hồ, nói với Dương Vinh Bảo.
Dương Vinh Bảo nghĩ lại mà sợ, cảm giác sợ hãi kia vẫn còn rõ ràng trong lòng, khẩn trương hỏi: “Tôi sẽ không sao chứ?”
Mấy người chú Trịnh im lặng không nói.
Dương Vinh Bảo sợ đến mặt mũi trắng bệch: “Tôi không muốn tự xé nát mặt mình đâu…”
“Xé da mặt?” Phùng Nghiêm trừng mắt, nhìn Dương Vinh Bảo: “Ai tự xé nát mặt mình?”
Vưu Minh vừa định ngăn, Dương Vinh Bảo đã nói: “Chính là người chết trong bệnh viện lần trước đó, anh ta đang sống sờ sờ mà tự xé nát mặt mình.
”
Phùng Nghiêm nhìn về phía Vưu Minh, môi run rẩy hỏi: “Là Triệu Hoành đúng không? Anh ta chết như vậy?”
Căn phòng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh đáng sợ, không ai lên tiếng.
Phùng Nghiêm khom người, không ai nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng rít của Phùng Nghiêm, tựa như con thú bị nhốt, không tìm được lối ra.
Thời điểm con người cực độ sợ hãi thì sẽ làm ra rất nhiều hành vi không có lý trí.
Ví dụ như người sợ độ cao, đứng ở chỗ cao sẽ lựa chọn nhảy xuống, trường hợp đó không phải không có.
Con người là sinh vật phức tạp.
Vì thế Vưu Minh sợ Phùng Nghiêm sẽ làm ra hành động mất lý trí hoặc hành vi cực đoan.
Vưu Minh ngồi trên mép giường, vươn tay muốn vỗ lên vai Phùng Nghiêm.
Ngay lúc cậu muốn vỗ xuống, Giang Dư An đã không tiếng động đứng sau lưng bắt lấy tay cậu.
Có lúc anh sẽ thể hiện ra sự ghen tuông của mình.
Điều này không làm Vưu Minh cảm thấy không thoải mái, trái lại còn cảm thấy vui vẻ.
Cậu nguyện ý tận sức làm Giang Dư An cảm thấy thoải mái.
Bất quá Vưu Minh vẫn nhẹ giọng nói: “Cậu sẽ không sao.
”
Phùng Nghiêm run rẩy, dùng tay ôm chặt lấy chính mình: “Triệu Hoành chết rồi, bạn tôi cũng chết, tôi cũng sẽ chết có đúng không?”
Phùng Nghiêm ngước mặt lên, trên mặt loang lổ nước mắt, cậu ta mới mười mấy tuổi đầu, còn chưa tròn hai mươi, cuộc đời mới vừa bắt đầu, còn ôm rất nhiều mộng tưởng với tương lai.
Phùng Nghiêm hít sâu một hơi, nói năng lộn xộn: “Tôi chưa mua được nhà, cũng không có công việc bình thường, tôi muốn kiếm nhiều tiền, tôi chưa muốn chết…”
Cậu ta tuyệt vọng: “Tôi không muốn chết.
”
“Chết cái rắm á!” Dương Vinh Bảo rống lên, rống cho Phùng Nghiêm chấn động, nước mắt bị dọa ngược trở lại.
Dương Vinh Bảo nhìn Phùng Nghiêm nói: “Lão tử phải sống thật tốt, sẽ không chết, còn có cậu đó, cậu không được chết!”
“Nói nhiều như vậy có tác dụng chó gì, bây giờ một là cậu nhảy từ cửa sổ xuống dưới, hai là thành thật lại, nghĩ cách để chúng ta sống tiếp.
”
Phùng Nghiêm kinh ngạc nhìn Dương Vinh Bảo, ngơ ngác gật đầu.
Dương Vinh Bảo rống Phùng Nghiêm xong mới phản ứng lại được, hắn quá kích động, vì hắn cũng bị dọa sợ, ngay lúc muốn nói xin lỗi với Phùng Nghiêm, Phùng Nghiêm lại sùng bái nhìn Dương Vinh Bảo, nói: “Anh thật lợi hại!”
Dương Vinh Bảo đành nuốt ngược lời xin lỗi vào bụng, hiếm khi được người khen, Dương Vinh Bảo đỏ mặt cười hắc hắc nói: “Ài, có lợi hại lắm đâu, chỉ lợi hại hơn người bình thường một chút xíu thôi.
”
Không cần ai trấn an, Phùng Nghiêm cứ như vậy tìm cho mình một người đáng tin, nghiễm nhiên trở thành cái đuôi của Dương Vinh Bảo, cho dù Dương Vinh Bảo đi tiểu, cậu ta cũng phải dán tai lên cửa WC nghe tiếng phóng nước.
Đến tối, Chu lão và chú Trịnh đều về, hai người đã lớn tuổi, ngủ ở khách sạn không quen.
Chu Viễn và Dương Vinh Bảo thì ở lại trông nom Phùng Nguyên.
Tận đến mười một giờ tối Vưu Minh mới đi.
Vưu Minh nhìn ra được, Chu Viễn mấy lần muốn nói chuyện với cậu, nhưng lại không nói ra lời, vẻ mặt phức tạp xoắn xuýt, có hổ thẹn, có khổ sở, cũng có hối hận, nhưng Chu Viễn không mở miệng, Vưu Minh cũng không chủ động bắt chuyện.
Cậu đột nhiên nhớ đến vị bạn học từng khen giọng cậu tốt, lúc tốt nghiệp lại mắng cậu là người không tim không phổi.
“Vưu Minh, cậu có trái tim không? Có phải trừ bản thân ra, thì cậu không để ý đến bất cứ thứ gì?”
“Người khác đối xử với cậu có tốt hay không cậu đều không để ý?”
Vưu Minh nhớ đến câu trả lời khi đó của mình.
“Đúng.
”
Cậu cảm thấy người bạn kia nói rất đúng, cậu không phải là người giàu tình cảm, trái lại còn là người tình cảm khô khan, cũng không phải người dễ dàng tiếp nhận người khác.
Cho nên, dù cậu và Chu Viễn có tình hữu nghị, nhưng cậu có thể từ bỏ tình hữu nghị nhỏ bé không đáng kể đó bất cứ lúc nào.
Điều đó không làm cậu hao tâm tổn sức gì.
“Đi ra ngoài nói chuyện được chứ?” Chu Viễn đứng bên cạnh Vưu Minh, nhỏ giọng nói.
Vưu Minh nhìn vẻ mặt của Chu Viễn, bình tĩnh gật đầu, nói với Giang Dư An: “Bọn em ra ngoài ban công nói chuyện.
”
Giang Dư An: “Đi thôi.
”
Vưu Minh và Chu Viễn đi đến bên cạnh cửa sổ, Vưu Minh dựa người vào lan can.
Chu Viễn là người phá vỡ bầu không khí trầm mặc trước: “Cậu có từng nghĩ tới sau này sẽ như thế nào hay chưa?”
“Nửa người nửa quỷ, không phải là người cũng không phải quỷ, còn có Giang Dư An ở bên cạnh, cậu có từng nghĩ đến tương lai của mình?”
Vưu Minh không hiểu: “Tương lai gì?”
Chu Viễn quay đầu nhìn Vưu Minh, ánh mắt chân thành nói: “Tôi không phải cậu, không thể quyết định thay cậu, chỉ có thể nói cho cậu biết tương lai mà cậu phải đối mặt, còn lựa chọn thế nào thì đó là chuyện của cậu.
”
Vưu Minh gật đầu, chờ nghe xem Chu Viễn muốn nói gì.
Ngữ khí Chu Viễn bình tĩnh: “Hoặc là cậu giữ nguyên dáng vẻ hiện tại, bất lão bất tử, tận đến ngày tiêu vong, ai cũng không biết ngày đó là bao lâu nữa, có thể là vài năm nữa, có thể là mười mấy năm nữa, cũng có thể là trăm ngàn năm nữa.
”
“Hoặc là, cậu sẽ trở thành ông già tóc bạc trắng, không thể hành động, chỉ có thể nằm trên giường, nhưng sẽ không chết.
”
“Cái sau còn đáng sợ hơn cái trước.
” Chu Viễn nói: “Nhưng đáng sợ nhất chính là, mạng cậu và mạng của Giang Dư An sẽ gắn chặt lấy nhau, chỉ cần một ngày anh ta còn tồn tại, thì cậu sẽ không chết.
”
Vưu Minh tỏ ra rất bình tĩnh, cậu cũng không ngờ tới bản thân sẽ bình tĩnh như vậy, giống như người mà Chu Viễn nói tới không phải là cậu, mà là một người không liên quan, sau khi Chu Viễn nói xong, Vưu Minh còn hỏi: “Còn nữa không?”
Chu Viễn trầm mặc vài giây: “Không còn.
”
“Lúc mới đầu, vì không muốn chết tôi mới kết minh hôn cùng anh ấy.
” Vưu Minh bình thản nói: “Từ khi sinh ra tôi chưa từng cảm nhận được khỏe mạnh là gì, không thể học tiết thể dục, thường xuyên phải đến bệnh viện, lúc trở nên nghiêm trọng còn chẳng bước xuống được giường.
”
“Thực ra có lúc tôi rất ích kỷ, biết rõ sự tồn tại của mình là gánh nặng với ba mẹ, tôi nên nói cám ơn rồi tự kết thúc cuộc đời mình.
”
“Ba mẹ tôi sẽ khổ sở, nhưng lúc đó ba mẹ tôi còn trẻ, qua một thời gian rồi sẽ ổn thôi, còn có thể sinh ra một đứa con khác khỏe mạnh hơn tôi.
”
Vưu Minh nhìn gốc cây cách đó không xa, cây nhỏ dựa vào cây lớn, cành cây lay động theo gió, Vưu Minh không tự chủ nhoẻn miệng cười.
Lúc này nghĩ lại, tựa như đã là chuyện của kiếp trước.
Vưu Minh: “Mới đầu tôi cũng rất sợ, tôi biết anh ấy tồn tại, biết có quỷ bên mình, nhưng tôi không thể cự tuyệt, vì con đường này là do tôi tự chọn, là tôi tự mình đồng ý kết minh hôn, cho nên đã chiếm được chỗ tốt, thì cũng phải chịu đựng chỗ xấu.
”
Chu Viễn nhìn Vưu Minh, chứng mù mặt của Chu Viễn đã cải thiện hơn nhiều, cũng không biết chuyển biến tốt từ khi nào.
Vẻ mặt Vưu Minh rất ôn nhu, ôn nhu đến mức làm Chu Viễn cảm thấy có chút không thực tế.
Thật sự có người cùng quỷ, còn có thể lộ ra vẻ mặt như thế sao?
Vưu Minh quay đầu nhìn trong phòng, Giang Dư An đã không còn ở đó, có lẽ đã đi ra ngoài cho thoáng.
Vưu Minh cười: “Tuy nhiên, vận may của tôi quá tốt.
”
“Anh có biết trong mấy chục năm cuộc đời, có thể gặp được người mình yêu và người đó cũng yêu mình là việc hiếm hoi đến mức nào không?” Vưu Minh hơi nhíu mày, dựa vào lan can, có loại cảm giác lười biếng.
“Có mấy năm ba mẹ tôi ồn ào nhất, tôi từng hỏi mẹ vì sao không ly hôn.
”
“Mẹ tôi nói, trừ khi bà không yêu, đã tuyệt vọng, bà mới ly hôn, chỉ cần bà còn ba phần tình cảm với ba tồi, thì sẽ dốc hết sức thay đổi ông ấy, nếu cuối cùng vẫn không