"Bôi cái gì mà bôi, anh tự dùng đi."
Hứa Điềm khí bốc lên đầu, cũng không nghĩ lại xem, nếu Từ Chính Thanh mặc quần lên không nhận người, vì sao sáng sớm tinh mơ đã đi mua thuốc bôi cho cô.
Hành lý không làm cho rối loạn, thu dọn hai ba cái là xong, cô xách vali đứng dậy, cổ tay bị Từ Chính Thanh nắm lấy kéo người ôm vào trong ngực.
"Ngọt ngào, em nghe lời. Sáng nay tôi nhìn qua có hơi sưng, bôi thuốc mỡ xong sẽ thoải mái hơn." Anh nói.
Nơi riêng tư đúng là có cảm giác không tốt lắm.
Tuy hôm qua chỉ làm một lần, màn dạo đầu cũng đủ, nhưng Từ Chính Thanh thật sự quá lớn, nước nhiều ướt át lại chặt, bị chiếc gậy thô dài như nhục côn tử chọc vào cũng không có khả năng không bị làm sao.
Huống chi mỗi lần Từ Chính Thanh ra ra vào vào, không phải chỉ chọc chọc một chút.
Cơn tủi thân vì sáng nay Hứa Điềm tỉnh dậy ánh mắt đầu tiên không thấy Từ Chính Thanh đâu, cao giọng mắng anh: "Ai cho anh nhìn, không biết xấu hổ."
"Ừm." Từ Chính Thanh chịu, chặn ngang Hứa Điềm bế lên, đi vào phòng ngủ của mình.
Tối hôm qua mọi chuyện đều phát sinh trên chiếc giường này, khả năng Từ Chính Thanh cảm thấy sẽ làm cho Hứa Điềm thả lỏng hơn một chút.
Mà sự thật chính các là như vậy, tiềm thức Hứa Điềm cảm nhận thấy hình ảnh cô đã làm tình với Từ Chính Thanh trên giường, đây là bằng chứng hai người đã làm việc thân mật nhất.
Nhưng mà, này ban ngày ban mặt, nhìn Từ Chính Thanh banh hai đùi mình ra, cúi đầu đến gần...
Phía dưới Hứa Điềm không biết cố gắng lại phun ra một dòng nước, cô vội vàng khép hai chân lại lùi về sau:
"Không không không, hay để tôi tự bôi đi."
Bị Từ Chính Thanh giữ lấy, âm thanh bình tĩnh:
"Bây giờ mới biết thẹn thùng? Ngày hôm qua ai không mặc quần áo nằm trên giường tôi?"
Hứa Điềm nghe thành anh đang nói bóng gió mình không biết xấu hổ, không phục nói: "Anh còn nói! Rõ ràng nói tôi ngủ ở phòng anh còn anh ngủ ở phòng cho khách, vì sao nửa đêm trộm chạy vào phòng tôi, mang lòng dạ xấu xa."
Hứa Điềm nói đúng điểm yếu, nói đến chỗ làm cho Từ Chính Thanh đuối lý, anh hết đường chối cãi, hơn nữa cũng đúng là không có cách nào giải thích được.
Hứa Điềm nhìn anh im lặng, coi như đang chiếm thế thượng phong, lại cảm thấy vui vẻ lên, nhỏ giọng mắng anh là đồ giả đứng đắn, nhưng cũng mặc kệ động tác của anh.
Dưới thân truyền đến cơn mát lạnh, bao lên nơi nóng rực, lành lạnh sung sướng.
Một lát sau, Từ Chính Thanh ném tăm bông xuống, vỗ vỗ vào mông Hứa Điềm, nói: "Được rồi."
"Đêm qua nghịch đến khuya, em ngủ thêm một lát, tôi ra ngoài rửa chén."
Anh dặn dò xong Hứa Điềm, đứng lên với cái lều trại cao cao.
Trên thực tế, từ lúc cuốn váy ngủ của Hứa Điềm lên, nhìn cô không mặc quần lót, lúc đó anh đã cứng rồi.
Hứa Điềm cảm thấy không rõ ý anh, nên hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó trưa dẫn em ra ngoài ăn cơm." Đây là chuyện hôm qua anh đã hẹn rồi.
"À."
Hứa Điềm đi theo sau Từ Chính Thanh ra khỏi phòng ngủ, nhìn anh cầm thuốc mỡ cùng gói tăm bông đi đến trước bàn, chỗ đó có một chiếc túi to mới tinh, bên trong rất nhiều chiếc hộp màu sắc sặc sỡ.
Hứa Điềm theo bản năng cho rằng chỗ đó là thuốc bôi nơi riêng tư mà Từ Chính Thanh mua, mặt cô căng thẳng nóng lên, trợn mắt há hốc mồm đi qua đó:
"Anh mua nhiều như vậy......làm gì?
Còn chữ tiếp theo dừng trong cổ họng, à, hóa ra không phải thuốc, là áo mưa.
"...... Bao làm gì?" Mấy chữ khô cằn thốt ra.
"Tính dùng hết."
Từ Chính Thanh nhìn cô, ánh mắt trần trụi.
Lúc này Hứa Điềm làm gì còn có tâm tình nghĩ xem sau này quan hệ của họ là gì, cô bất giác ý thức được, không phải Từ Chính Thanh giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tin này cũng đủ làm cho Hứa Điềm có cảm giác sung sướng.
"Sao em theo ra đây, không đi ngủ một lát? Muốn lấy gì à?"
Hứa Điềm đột nhiên thẹn thùng: "Tôi...... lấy quần lót mặc."
Theo bản năng Từ Chính Thanh liếc nhìn phía dưới váy ngủ đang trống rỗng, lời lẽ chính đáng: "Chỗ đó của em còn sưng, vải dán vào không thoải mái, đừng mặc."
Hứa Điềm nửa tin nửa ngờ trở về phòng ngủ, không biết là ngủ đủ rồi hay đang quá hưng phấn, Hứa Điềm không hề buồn ngủ chút nào, mãi cho đến lúc Từ Chính Thanh đến đây gõ cửa, Hứa Điềm còn đang chơi di động.
Từ Chính Thanh hỏi cô muốn đi chỗ nào ăn, cô giơ di động cho anh xem, là một tiệm ăn nổi tiếng trên mạng, cách nơi này hơi xa.
Hơn nữa điều quan trọng nhất, Từ Chính Thanh có bạn đã từng qua đó ăn, nói vị rất kém.
Nhưng anh cũng không nói gì thêm, lái xe đưa Hứa Điềm qua đó.