*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kết thúc cuộc gọi, theo thói quen Hứa Điềm mở khung thoại với Từ Chính Thanh ra xem.
Anh đã trả lời, giọng điệu đúng kiểu theo xử lý theo phép công: "Vấn đề gì?"
Hứa Điềm rút ra vài câu hỏi nghi vấn, Từ Chính Thanh có nề nếp nhắn tin trả lời.
Đúng là làm bộ làm tịch, hình như Hứa Điềm muốn bật cười.
Mấy lần hỏi qua hỏi lại xong, Hứa Điềm đầu hàng, hỏi việc riêng tư: "Anh đang làm gì?"
Vì thế Từ Chính Thanh chụp một tấm ảnh gửi sang, ảnh chụp nửa màn hình laptop, đầu ngón tay người đàn ông dừng trên bàn phím, nút phím màu đen làm cho ngón tay thon dài trắng nõn, đường cong ấm áp.
"Còn em?" Từ Chính Thanh hỏi lại.
Hứa Điềm chụp ảnh tự sướng, nhưng cô mặc áo ngủ tương đối rộng rãi, cameras chuyển qua, ngoài gương mặt Hứa Điềm đang tươi cười, còn nửa bộ ngực chưa được kéo áo lên tử tế.
Hứa Điềm theo bản năng buông tay ra để chỉnh lại cúc áo, vừa chạm vào, cô liền nảy ra một ý nghĩ tinh nghịch trái ngược hoàn toàn với hành động ban đầu.Cô không ngoan ngoãn cài cúc mà còn cố tình cởi thêm vài chiếc cúc áo, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đùa giỡn với núm vú mềm mại hồng hào rồi ấn nút chụp ảnh.
Bộ đồ ngủ vải lanh màu xanh đậm, bộ ngực trắng như sữa, núm vú hồng hào đang cứng lại, đầu ngón tay che phủ, như muốn vừa che lại vừa đùa giỡn.
Thậm chí Từ Chính Thanh hoài nghi mình làm việc lâu nên hoa mắt.
Sau khi chụp xong, Hứa Điềm còn nhắn thêm tin: "Nghĩ đến anh"
Lần này đã xác định không phải hoa mắt, Từ Chính Thanh vừa kinh sợ vừa tức giận, lập tức gọi điện thoại đến, lại một trận giảng dạy ập xuống.
Nào là không an toàn, quá riêng tư, nếu gửi nhầm cho ai đó hoặc người đó là người đáng khinh...
Từ Chính Thanh không ngừng nói, trong lòng tức giận, Hứa Điềm ngoan ngoãn nghe xong, hỏi anh: "Đẹp không?"
Anh đột nhiên nghẹn lời, không nói thêm được câu nào.
Bởi vì đẹp, thật sự rất đẹp.
Thân thể cô gái trẻ trung tươi tắn, Từ Chính Thanh đã từng mút mát trên bộ ngực đó vô số lần, không ai hiểu rõ dư vị này hơn anh.
Nhất là lúc này Hứa Điềm còn cố ý bày ra một động tác quyến rũ, gần như Từ Chính Thanh vừa nhìn thấy đã có phản ứng sinh lý.
Từ Chính Thanh nghiến răng nghiến lợi: "Đẹp hay không đẹp loại ảnh chụp như thế này đều không thể tùy tiện gửi cho người khác xem!"
Hứa Điềm không phục: "Chỉ
cho anh xem, làm sao lại là tùy tiện."
"Trao đổi có giá trị ngang nhau," Hứa Điềm mơ hồ nói, lo bạn bè vẫn còn đang ở trong phòng ký túc xá, cô nói thầm: "Anh phải gửi cho em một chiếc tương tự, nếu không em sẽ thiệt thòi."
"Có thể" Từ Chính Thanh hít sâu một hơi, lấy lui làm tiến:
"Nhưng mà em cần phải đồng ý với anh, về sau không được gửi ảnh quần áo không chỉnh tề cho bất kỳ ai."
Ảnh chụp gợi cảm!
Từ Chính Thanh chụp ảnh gợi cảm,cô không thể bỏ lỡ, còn phải sau khi anh tự mình chơi đến cứng.
Aizz, nghĩ đến mình đúng là háo sắc.
Hứa Điềm vừa kích động lại vừa thẹn thùng, adrenalin điên cuồng tăng vọt, rất nhanh đã đồng ý.
Sau đó nghe thấy tiếng cười truyền ra đầy thâm ý bên phía Từ Chính Thanh.
Vì muốn chụp ảnh, cúp điện thoại.
Năm phút sau, Hứa Điềm nhận được ảnh chụp của Từ Chính Thanh.
Động tác giống với Hứa Điềm như đúc, khu vực được chụp trong gương cũng giống hệt nhau, nhưng điểm khác nhau là một lòng bàn tay to đã chặn hoàn toàn cơ ngực và đầu v* già nua của Từ Chính Thanh.
Nói cách khác, thứ mà Hứa Điềm vô cùng kỳ vọng nhìn thấy chỉ là một chút ít da thịt và một bàn tay.
Đúng là mất mát.
Lần đầu tiên, Hứa Điềm cảm nhận được sự tức giận sâu sắc của người tiêu dùng bị lừa dối, ngón tay cô kêu răng rắc khi gõ: Đồ dối trá!
Hứa Điềm: Trả lại nhanh! Xóa ảnh em đi.
Từ Chính Thanh vừa lòng, nhắn về một icon Ok.
Đương nhiên anh sẽ không giữ lại loại ảnh này của Hứa Điềm trên di động, nhưng trước khi xóa... truyện kiếm hiệp hay
Từ Chính Thanh liếc mắt nhìn dưới thân đã sớm cương cứng đang kêu gào của mình, cầm di động đi vào WC tuốt một lần.
Tinh dịch đặc sệt bắn ở lòng bàn tay, Từ Chính Thanh thở hổn hển, ấn nút xóa bỏ.