Edit: Hestia
Sáng ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Diêu Tích liền nhận được điện thoại của Lâm Hạnh chị gái Lâm Phong, Lâm Hạnh là một kế hoạch có tiếng trong võng phối, do duyên số, nên có thể xem Lâm Hạnh như mẹ ruột Diêu Tích, nhưng mà, ngoại trừ điều này, Lâm Hạnh còn học cùng cao trung với Diêu Tích, Lâm Hạnh là năm hai, Diêu Tích là năm nhất, còn Lâm Phong, cậu ta chỉ mới học sơ trung, năm ba!
Thật ra, Lâm Hạnh cùng tuổi với Diêu Tích, nhưng tại sao Lâm Hạnh đã năm hai, còn Diêu Tích mới năm nhất? Rất đơn giản, Diêu Tích lưu ban một năm ở sơ trung năm ba.
Từ nhỏ, Diêu Tích đã không thích đi học, tiểu học còn tốt, lên sơ trung hầu như cả ba năm đều đi chơi lêu lổng, hơn nữa khi lớn lên đã sớm nhận ra mình là gay, dường như mỗi ngày đều ở trong quán rượu, tuy vậy nhưng vẫn còn một đường ranh giới cuối cùng, chơi thì chơi, chứ vẫn chưa làm chuyện gì khác người.
Dựa vào thành tích của cậu thì đương nhiên không lên được cao trung, Diêu Tích cũng chưa từng nghĩ mình sẽ lên cao trung, có điều gia thế coi như khá tốt, lúc ấy ba Diêu Tích gọi điện thoại nói cho cậu biết, ông ấy cho cậu học lại năm ba sơ trung, tự dựa vào khả năng của bản thân mà thi, nếu không đậu, về sau coi như tự sinh tự diệt! Diêu Tích đương nhiên không để ý đến lời uy hiếp này, ha, từ sau khi ông biết con trai ông là gay, thì còn coi tôi là con sao? Không phải mỗi tháng đều gửi ít tiền đến đây sao, tôi có tay có chân còn sợ sống không nổi hay sao? Rốt cuộc vẫn là mẹ Diêu Tích kêu trời trách đất xin cậu, Diêu Tích mới đáp ứng thi cao trung.
Nói Diêu Tích thông minh là chuyện không thể bàn cãi, trước kia chỉ là lười học, bây giờ đã đáp ứng rồi, cuối cùng vẫn phải nghiêm túc cố gắng học, một năm sau thi cao trung thành tích cũng không tệ, lại dựa vào quan hệ ba Diêu Tích, hiện tại cậu đã lên được cao trung, còn xếp hạng ở thành phố x.
Sau khi lên cao trung, Diêu Tích khôi phục lại bản tính, mỗi ngày đều trốn học, căn bản không để tâm tới trường học và giáo viên, có thể là ngại thế lực của ba Diêu Tích, giáo viên đối với cậu chỉ là một mắt nhắm một mắt mở không để ý.
Quay lại hiện tại, sáng sớm còn mơ mơ màng màng ngủ lại nhận được điện thoại từ Lâm Hạnh, điện thoại vừa kết nối, một tiếng hét lớn từ trong phát ra làm cơn buồn ngủ phút chốc tiêu tan hoàn toàn.
"Diêu Tích, có dậy không? Còn không mau lăn đến chỗ lão nương mau?"
"Ừm? Có chuyện gì vậy?" Diêu Tích cầm đồng hồ báo thức lên nhìn một chút, mợ nó, mới hơn sáu giờ, nữ nhân chết bầm này điên rồi sao, sớm như vậy gọi cậu dậy làm gì?
"Đang đi, cậu thực sự quên rồi sao? Hôm nay có người của đại học x đến trường chúng ta làm tuyên truyền!"
"Ha, cái đó mắc mớ gì đến tôi?"
"Ui chao là đại học x đó! Trường học vô cùng tốt, là nơi học tập mơ ước của lão nương, lần này lãnh đạo của bọn họ đến, tôi nhất định phải để lại ấn tượng tốt! Buổi chiều có biểu diễn tiếp đón khách nước ngoài, cậu nhanh lăn tới đây giúp lão nương."
"Được!" Diêu Tích cúp điện thoại, bất đắc dĩ bò dậy mặc quần áo, thành thật mà nói cậu không muốn đi buổi biểu diễn chết tiệt này làm gì, nhưng Lâm Hạnh là một trong những người cậu không thể chọc được, hết cách, chỉ có thể miễn cưỡng đi, ngoài mặt tuy không ý kiến nhưng trong lòng âm thầm nguyền rủa Lâm Hạnh bị xấu mặt lúc biểu diễn.
Ngồi vào xe đi tới nơi cậu vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, vào phòng học ngồi xuống vị trí khuất nhất cạnh cửa sổ--chỗ ngồi của cậu vẫn bị sắp xếp ở nơi đó.
Có lẽ Lâm Hạnh quá hưng phấn, cho nên hơn sáu giờ liền gọi Diêu Tích Dậy, bất quá trường học đến 8 giờ mới vào học, từ nhà thuê của cậu đến trường học chỉ mất nửa tiếng, lúc Diêu Tích vào lớp, bên trong còn không có một bóng người, may mắn thay Diêu Tích nằm trên bàn một chút liền ngủ.
Đối với sự xuất hiện của Diêu Tích, giáo viên cùng bạn học không khỏi kinh ngạc, nhưng mà cũng không mấy để ý, tên thiếu niên kém cỏi cả ngày không thấy tăm hơi vốn không cùng thế giới với bọn họ.
Diêu Tích cuối cùng là bị đói bụng tỉnh, lúc cậu thức dậy đã gần trưa, buổi sáng không ăn điểm tâm bụng đã sớm trống rỗng, tiếng chuông tan học vang lên, Diêu Tích định phóng đi căn tin ăn cơm, lại bị Lâm Hạnh chặn cửa tóm lại.
"Đi đi đi, dẫn cậu tới chỗ này vô cùng tốt!" Lâm Hạnh hưng phấn nói.
"Tôi nói này đại tỷ, tôi sắp chết đói rồi, cô sáng sớm đã gọi tôi dậy, tôi còn chưa ăn sáng nữa, cô để tôi đi ăn cơm trước được