Lam Khải Nhân ngắt lời y: "Ngụy Anh, ta chỉ hỏi ngươi một câu.
Ngươi sống lại thế nào? Đoạt xá hay là hoàn hồn?"
Ngụy Vô Tiện thành thật lắc đầu: "Cái nào cũng không phải.
Đây là thân thể của chính con.
Bởi vì kỳ ngộ đặc thù mà lần nữa đắp nặn lại thân thể.
Con không có đoạt xá."
Lam Khải Nhân vuốt râu, gật đầu: "Vậy là được rồi! Về sau sống tốt với Vong Cơ.
Muốn ồn ào cứ tránh trong rừng trúc của ngươi là được rồi.
Ở bên ngoài vẫn phải chú ý tuân thủ gia quy."
Nói xong câu này, Lam Khải Nhân hủy kết giới, xoay người bước đi: "Lam...!Lam tiên sinh?" Ngụy Vô Tiện còn ngơ ngác.
"Gọi ta thúc phụ!"
"Á! Thục phụ đi thong thả!" "Ừm, trở về nghỉ ngơi đi.
Buổi tối nói Vong Cơ làm thêm hai phần đồ ăn.
Vong Cơ này, có vợ liền quên thúc phụ.
Đứa nhỏ ta nuôi lớn nấu cơm, ta còn chưa được ăn mấy lần đâu."
Nhìn bóng dáng Lam Khải Nhân, Ngụy Vô Tiện nhịn không được, cười rộ lên.
Thật tốt quá.
Còn tưởng rằng thúc phụ sẽ bắt y.
Không ngờ cứ như vậy nhẹ nhàng buông tha.
Còn thừa nhận y.
Thật sự là rất bất ngờ.
Thúc phụ vừa đi không bao lâu, liền đến phiên Lam Hi Thần tới thăm.
Y cũng giống vậy, không có bước vào trong cửa viện, cũng là đứng bên ngoài chỗ thúc phụ vừa đứng, kêu một tiếng em dâu.
Ngụy Vô Tiện đi tới, thi lễ với Lam Hi Thần: "Huynh trưởng!" Lam Hi Thần cũng trực tiếp như Lam Khải Nhân: "Ngụy công tử!"
Ngụy Vô Tiện im lặng hồi lâu: "Huynh trưởng?" "Ngụy công tử không cần như vậy.
Ta đã sớm biết." "A, vừa mới rồi thúc phụ cũng lừa ta như vậy."
Lam Hi Thần kinh ngạc: "Thúc phụ cũng biết sao? Ta còn nghĩ là chỉ có ta một người đoán được." Ngụy Vô Tiện khổ cái mặt nói: "Thúc phụ lừa ta.
Ta ngốc nghếch thừa nhận."
Lam Hi Thần có chút không biết nên khóc hay nên cười.
Không thể tưởng tượng được thúc phụ cũng biết lừa người: "Thúc phụ chưa nói cái gì đi?" "Chưa có.
Thúc phụ chỉ bảo ta ở bên ngoài phải tuân thủ gia quy."
Lam Hi Thần lúc này mới yên tâm: "Vậy là tốt rồi.
Ngụy công tử, Vong Cơ mấy năm nay thật sự đau khổ.
Huynh trưởng chỉ hy vọng Vong Cơ có thể vui vẻ.
Ngụy công tử, ngươi thành tâm không?"
"Đó là đương nhiên.
Ta tâm duyệt Lam Trạm.
Nếu ta phụ hắn, nhất định lại bị vạn quỷ ăn thịt." "Ngụy công tử, đừng vội hồ ngôn loạn ngữ.
Ta tin ngươi.
Ngươi và Vong Cơ đều sống tốt, huynh trưởng liền yên tâm."
Lam Hi Thần đi không bao lâu, tới lượt Ngũ trưởng lão tới.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy bất đắt dĩ.
Hôm nay Ôn Uyển thật là náo nhiệt nha!
Nhưng Ngũ trưởng lão cũng chỉ đến để xem mạch bình an thôi.
"Ừm, mạch tượng không tồi.
Đứa nhỏ này xem ra khỏe khoắn.
Nói Vong Cơ đưa ngươi đi dạo nhiều một chút.
Phụ nữ có thai nên vận động nhiều một chút."
"A!" Lập tức Ngụy Vô Tiện dường như là nghĩ tới cái gì, mặt đỏ hồng hỏi: "Trưởng lão, sức khỏe ta không thành vấn đề phải không? Ta đây hiện tại cũng không phải không thể....!ờ...!có thể...."
Cái mặt Ngụy Vô Tiện đỏ như sưng huyết, lại thế nào cũng nói không ra câu hỏi.
Ngũ trưởng lão dù sao cũng là người từng trải, rất nhanh liền hiểu ý của Ngụy Vô Tiện.
Gần đây nghe nói vợ chồng Vong Cơ đặc biệt ân ái.
Xem ra cặp vợ chồng trẻ có chút nhịn không được.
Sắc mặt Ngũ trưởng lão không đổi chút nào: "Ừm, đứa nhỏ hiện tại đã năm tháng.
Vợ chồng trong lúc đó cũng có thể làm chuyện phòng the, có thể trợ giúp cho người mang thai được khỏe mạnh thể xác và tinh thần.
Không được quá mức kịch liệt.
Chú ý không được đè vào bụng là được rồi."
Ngũ trưởng lão nói xong cũng không nhìn sắc mặt Ngụy Vô Tiện, dọn dẹp đồ đạc liền rời đi, để lại Ngụy Vô Tiện một người, mặt đỏ thiếu chút nữa muốn bốc hơi nước.
Ngụy Vô Tiện ăn bữa cơm, ngủ giấc trưa xong, Lam Vong Cơ mới trở về.
Lúc Lam Vong Cơ bước vào, Ngụy Vô Tiện đang ngẩn người chằm chằm nhìn trần nhà, không có một chút ý tứ muốn rời giường nào.
Lam Vong Cơ cúi người hôn lên trán Ngụy Vô Tiện: "Làm sao vậy? Phải chăng là không thoải mái?"
"Lam Trạm, thúc phụ và huynh trưởng đều biết là ta." Lam Vong Cơ cũng không kinh ngạc.
Thái độ của hắn thay đổi quá nhanh.
Thúc phụ và huynh trưởng là người hiểu hắn nhất.
Có thể lúc đầu còn nghĩ không ra, nhưng thời gian dài tự nhiên sẽ nghĩ tới.
"Bọn họ...!có làm khó dễ ngươi không?" "Không có! Nhưng mà thúc phụ nói, kêu ngươi lúc làm cơm, làm nhiều một chút.
Không bằng buổi tối chúng ta mời thúc phụ và huynh trưởng tới Tĩnh Thất dùng bữa đi."
"Được.
Nghe theo ngươi.
Buổi tối muốn ăn gì?" "Làm nhẹ chút.
Canh cá lần trước ăn ngon.
Muốn ăn nữa."
"Được, nấu một nồi canh cá.
Ngươi muốn đứng lên không.
Nằm lâu không tốt." "Ứ ừ, muốn được ôm một cái." "Được!" Khóe miệng Lam Vong Cơ cong lên.
Cảm giác được người trong lòng ỷ lại rất là không tồi.
Qua bữa tối, Ngụy Vô Tiện tự mình về Ôn Uyển.
Lam Vong