Ngụy Vô Tiện gõ gõ lên bàn: "Nhã Nhi, lúc ngươi ở chỗ Nhiếp Hoài Tang chắc là đã thấy đao phổ? Lại đây.
Ngươi xem xem một đống đao phổ này ta tìm ra được từ trong không gian."
"Lúc còn trong Xạ Nhật Chi Chinh, ta từng thấy Nhiếp tông chủ sử dụng đao pháp.
Ta thấy trong đống đao phổ này có nhiều chỗ giống."
Ngụy Vô Tiện giúp Nhã Nhi lật sách, đọc qua từng quyển một.
Lúc còn sống Nhã Nhi không phải là tu si.
Nàng cũng không hiểu ý nghĩa của đao phổ.
Nhưng mà chỗ giống thì vẫn có thể nhìn ra.
"Đao phổ của Nhiếp Gia rất giống với cái này.
Nhưng mà, nội dung trong đao phổ của Nhiếp Gia không đầy đủ như trong quyển sách này.
Nội dung trong quyển này còn nhiều hơn một chút.
Đao phổ của Nhiếp Gia giống như bản sao, mà còn cố tình sai, thiếu rất nhiều phần."
Ngụy Vô Tiện vỗ tay một cái: "Vậy là đúng rồi.
Chính là cái này.
Đây là công pháp của Lẫm Nhiên tông từ ngàn năm trước.
Lẫm Nhiên tông chủ tu là đao.
Ta đoán là tổ tiên Nhiếp Gia cũng là nửa đường xuất gia, chỉ học được da lông đao phổ của người ta."
"Đao pháp nặng lệ khí.
Cần phải dùng công pháp đặc thù của Lẫm Nhiên, dùng chính khí hóa giải lệ khí, sát khí, gia tăng uy lực của đao.
Cái loại bí pháp này thường thường là bí mật bất truyền của tông môn.
Nhiếp Gia sót mất cái điểm mấu chốt này."
Ngụy Vô Tiện gấp sách lại, tùy ý ném vào trong không gian.
"Ai, ở nhà hoài chán quá đi.
Không bằng ta và Lam Trạm đi Thanh Hà chơi."
Hôm nay.
Lam Hi Thần theo thường lệ định ra cửa đi Thanh Hà, đánh đàn tĩnh tâm cho nghĩa huynh.
Đệ đệ và em dâu lại cản đường y.
Thì ra là em dâu ở nhà quá nhàm chán, muốn đi ra ngoài.
Lam Hi Thần bận bịu tông vụ.
Lam Vong Cơ có thể đi đánh Thanh Tâm Âm cho Xích Phong Tôn.
Sau đó, vợ chồng hai người thỏa thích du ngoạn một phen ở Thanh Hà rất không tồi.
Hai huynh đệ Nhiếp Gia cũng rất kinh ngạc chuyện Hàm Quang Quân đưa phu nhân đến Thanh Hà.
Lúc trước trong ngày đại hôn, huynh đệ bọn họ cũng có tham dự.
Họ còn chưa quên vẻ mặt như đưa tang của Hàm Quang Quân.
Huống chi, đến ngày hôm sau, hai người quay về Thanh Hà, còn thấy Hàm Quang Quân rời đi còn sớm hơn bọn họ.
Nhiếp Hoài Tang đứng ở sơn môn Bất Tịnh Thế nghênh đón vợ chồng Hàm Quang Quân.
Hắn đây cũng là lần đầu tiên thấy dung nhan chân thật của Lam Nhị phu nhân.
Phải nói thật, dung mạo Lam Nhị phu nhân xuất chúng.
Đứng chung với Hàm Quang Quân thực sự tìm không ra một đôi tuyệt phối như vậy.
"Hàm Quang Quân, Lam Nhị phu nhân.
Hai vị đại giá quang lâm.
Không có từ xa tiếp đón." Hai bên thi lễ với nhau xong, Lam Vong Cơ vội vàng đỡ thê tử.
Còn Nhiếp Hoài Tang thì bị cái bộ dáng này của Lam Vong Cơ kinh động đến trố to hai mắt.
Ngụy Vô Tiện bây giờ đã lớn tháng, thân thể có chút nặng nhọc.
Lam Vong Cơ vốn không muốn đưa y tới, nhưng chịu không nổi Ngụy Vô Tiện làm nũng, quấn quýt, si mê.
Y cũng ở Vân Thâm lâu lắm, đi Thanh Hà một chút cũng không sao.
"Nhiếp Nhị công tử đừng khách khí.
Cứ tùy ý." Nhiếp Hoài Tang châm chọc trong lòng.
Cái bản mặt lạnh của Lam Vong Cơ ngăn đó.
Ai còn dám tùy ý trước mặt hắn nha! Nhưng mà Lam Nhị phu nhân này không hiểu sao lại làm cho hắn cảm thấy thân thiết.
Lam Vong Cơ không mở miệng.
Ngụy Vô Tiện đành nói tiếp: "Nhiếp huynh, tình huống của Nhiếp tông chủ gần đây thế nào?"
Trong lòng Nhiếp Hoài Tang âm thầm kỳ quái.
Theo lý mà nói, Lam Nhị phu nhân phải xưng hắn là Nhiếp Nhị công tử.
Nhưng mà nàng lại thản nhiên chính miệng gọi hắn là Nhiếp huynh.
Mà vợ chồng hai người lại hoàn toàn ý thức không được chỗ không đúng.
Giống như xưng hô vốn chính là như vậy.
"Haiz, không dối gạt hai vị.
Đại ca của ta gần đây càng ngày càng nóng tính.
Xin Hàm Quang Quân thêm phiền hà."
Đoàn người đi theo Nhiếp Hoài Tang hướng dẫn.
Đi đến nội viện chợt nghe tiếng đàn vang lên "tranh tranh" đứt quãng.
Lam Nhị phu nhân kia nghiêng tai lắng nghe, càng nghe càng nhăn mặt.
"Đừng nghe nữa.
Không tốt cho em bé." Nhiếp Hoài Tang trợn mắt, há hốc mồm nhìn Lam Vong Cơ đưa tay bưng kín hai tai thê tử.
Lam Vong Cơ dùng ánh mắt hỏi Nhiếp Hoài Tang.
"À à, đây là đứa con của Thất trưởng lão nhà ta.
Gần đây, hắn thấy Nhị ca đánh đàn, nói là có hứng thú học đàn, thế cho nên mỗi ngày ở trong phòng luyện đàn."
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ liếc nhau.
Lam Vong Cơ gọi ra Vong Cơ cầm, tùy ý gảy vài sợi dây đàn.
Tiếng đàn trong phòng tưng tưng, chỉ qua chốc lát, trong phòng phát ra một tiếng "Phanh", lại không còn động tĩnh nào.
Nhiếp Hoài Tang hoảng sợ, cấp tốc gọi người phá cửa đi vào xem xét đứa con của Thất trưởng lão: "Nhị công tử, không tốt.
Nhiếp Tử Phụng hộc máu, té xỉu."
Nhiếp Hoài Tang khó hiểu, không khỏi nhìn về phía Lam Vong Cơ.
Hắn biết rõ là Hàm Quang Quân tuyệt đối sẽ không tùy ỳ đả thương người.
Lam Nhị phu nhân cười mỉm, lơ đãng nói: "Có vài thứ thật là không thể đàn lung tung.
Bằng không bị cắn ngược cũng không hay đâu."
Nghĩ đến gần đây đại ca càng ngày càng nóng nảy, sắc mặt Nhiếp Hoài Tang khẽ biến.
Ngụy Vô Tiện đưa ra một xấp giấy cho Nhiếp Hoài Tang: "Cầm lấy.
Nhiếp huynh.
Chỗ ta có mấy cái phù chú này, có thể cho Nhiếp tông chủ dùng."
Nhiếp Hoài Tang tiếp nhận phù chú, tùy ý lật xem.
Có thanh tâm phù, tẩy oán phù, phòng ngự phù, còn có một đống lớn thổ chân phù (*: phù nói thật).
Còn có một xấp giấy viết đầy chữ.
Bên trên viết tên