Trong lúc nhất thời, hai người sa vào im lặng.
Trong lòng Ngụy Vô Tiện là rất nhiều phán đoán, nhưng y không dám hỏi ra miệng.
Lam Vong Cơ đứng dậy, thấy Ngụy Vô Tiện dáng vẻ mệt mỏi, trong lòng không đành: "Ta đi Thiên Thất.
Ngươi nghỉ ngơi cho tốt.
Có cái gì cần cứ việc nói."
Nói xong lời, Lam Vong Cơ vội vàng rời đi.
Bóng dáng có chút như chạy trối chết.
Rõ ràng thực kháng cự cái vị tân hôn thê tử này, rồi lại trong lòng sinh ra một loại cảm giác thân thiết.
Ngày thứ hai tân hôn, Lam Vong Cơ liền xuống núi trừ túy.
Ngụy Vô Tiện biết là Lam Vong Cơ trốn tránh chung sống với y.
Trong lòng không khỏi có chút ảm đạm.
Sau đó Ngụy Vô Tiện đi tìm Lam Hi Thần, muốn tìm người xây một cái nhà trúc trong rừng trúc đằng sau Tĩnh Thất.
Y chỉ nói là y sức khỏe không tốt, muốn tĩnh dưỡng.
Vừa vặn liếc mắt trong rừng trúc có một dòng suối nước nóng.
Bởi vì suối cũng không lớn, lại gần Tĩnh Thất, cho nên vẫn không dùng.
Hiện tại Lam Hi Thần thấy em dâu muốn tách riêng ra khỏi Lam Vong Cơ mà ở, liền biết là vấn đề phía Lam Vong Cơ.
Cho nên có dụng tâm với chuyện này, cố ý xây thêm một cái hồ nước nóng, còn xây một cái sân lớn xấp xỉ Tĩnh Thất, bên trong trồng đủ loại kỳ hoa dị thảo.
Sân để cho Ngụy Vô Tiện tự mình đặt tên.
Thấy trong viện có suối nước nóng, Ngụy Vô Tiện liền trực tiếp đặt tên cho tiểu viện là Ôn Uyển (*).
(*: Vườn Ấm, Viện Ấm)
Lúc làm bảng hiệu, Lam Hi Thần thấy hai chữ Ôn Uyển mới nhớ tới một chuyện.
Buổi chiều ngày hôm sau, Lam Hi Thần dẫn một đứa bé lại đây.
"Em dâu, quấy rầy!" "Không có gì, Trạch Vu Quân, ngươi có chuyện gì sao?" "Em dâu không cần lạnh nhạt.
Ngươi giống Vong Cơ gọi ta là huynh trưởng là được."
Ngụy Vô tiện nhấp miệng, nhẹ giọng kêu: "Huynh...!huynh trưởng!" Lam Hi Thần cười thật là ôn hòa, cảm thấy em dâu này hiểu chuyện.
Từ lúc sự tình phát sinh đến bây giờ đều im lặng không tranh cãi, không quấy phá.
"Em dâu, là như vầy.
Hôm nay ta đến là muốn đưa Lam Nguyện tới gặp ngươi.
Hắn là nghĩa tử Lam Vong Cơ ba năm trước đây nhận nuôi.
Năm nay đã sáu tuổi.
Vong Cơ trước đây đã lấy tự.
Tên là Tuy Trư."
Nói xong vỗ nhẹ lên bả vai Lam Nguyện: "Tư Truy, còn thất thần làm gì, gọi người đi." Anh bạn trẻ Lam Nguyện dường như có chút e sợ người lạ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ấp úng kêu một tiếng: "Mẹ."
Còn chưa kịp phục hồi tinh thần từ trong hoảng sợ đột nhiên phải làm mẹ, trong lòng đã ứa ra dịu dàng: "Ngụy Vô Tiện, đây là A Uyển.
Hắn là A Uyển.
A Uyển còn sống!"
"A Uyển!" Ngụy Vô Tiện sửng sốt kêu lên một tiếng: "Làm sao vậy? Em dâu!" Ngụy Vô Tiện phản ứng lại: "Huynh trưởng, không có việc gì.
Ta thấy đứa nhỏ này đáng yêu quá đi.
Ta gọi hắn là A Uyển chắc là không sao đâu?"
"Không sao.
Tư Truy là nghĩa tử của Vong Cơ, liền cũng là nghĩa tử của ngươi.
Đệ muội thích là được!" "Không bằng huynh trưởng để A Uyển ở lại bên cạnh ta.
Ta một người cũng có chút hiu quạnh."
"Vậy được rồi.
Tư Truy còn đang học vỡ lòng.
Mỗi ngày tan học, ta liền đưa hắn đến chỗ em dâu.
Nếu là có thể, em dâu giúp Tư Truy bổ túc bài vở thì tốt lắm!"
"Ta sẽ nha.
Huynh trưởng yên tâm." Ngụy Vô Tiện đưa tay nắm tay A Uyển: "A Uyển, chào từ biệt đại bá đi." Thấy em dâu ý đồ tiễn khách rõ ràng, Lam Hi Thần cũng không chần chừ ở lâu.
Lam Hi Thần cáo từ rời đi sau, trong lòng có chút lo lắng.
Chỉ mong em dâu này không phải là hạng người tâm đắng, tim độc, không lưu tâm gì tới Tư Truy.
Lam Hi Thần vừa đi, Ngụy Vô Tiện liền ôm A Uyển vào trong lòng: "A Uyển, tật tốt quá.
A Uyển ngươi còn sống."
Ánh mắt A Uyển mờ mịt: "M...!mẹ, mẹ biết con?" Ngụy Vô Tiện nhìn A Uyển thật cẩn thận, cảm thấy hắn không có bướng bỉnh, hăng hái như trước đây.
Tuổi nhỏ như vậy đã thật chững chạc.
"A Uyển, ngươi không nhớ sao? Có còn nhớ Tiện ca ca không? Tình cô cô của ngươi, Ninh thúc thúc, bà bà, ngươi còn nhớ không?"
A Uyển lắc đầu: "Con nhớ không rõ.
Cha nói con sinh bệnh.
Chuyện lúc trước không nhớ nữa.
Mẹ, ngươi quen con sao? Biết thân nhân khác của con sao?"
Ngụy Vô Tiện có chút mất mát.
Ai! Quên cũng tốt.
A Uyển còn nhỏ.
Ký ức nặng nề vậy không đến phiên hắn cõng.
"Đúng, A Uyển.
Ngươi chỉ cần luôn nhớ rõ ta là thân nhân của ngươi là được rồi.
Nhưng mà chuyện này không được nói với bất kỳ kẻ nào.
Không nhớ những người khác cũng không sao.
Dù sao, họ đều không còn ở đây rồi."
A Uyển vẫn cảm thấy người trước mặt này có một loại cảm giác đặc biệt thân quen, ngoan ngoãn nằm trong lòng Ngụy Vô Tiện: "Cha cũng không nói cho?"
"Không thể.
Bất kỳ kẻ nào cũng nói không được.
Ngươi về sau vẫn gọi ta là...!mẹ...!đi." Ngụy Vô Tiện nhớ rõ thật lâu trước kia, y nói chuyện với A Uyện.
"Ngươi gọi Lam Trạm là cha, vậy gọi ta là cái gì?" Lúc ấy A Uyển trả lời: "Nhưng mà, con không muốn gọi người là mẹ a."
Không nghĩ tới hôm nay A Uyển thật sự gọi Lam Trạm là cha, lại chủ động gọi ta là mẹ.
Ha ha ha, thật sự là thế sự vô thường.
Về sau mỗi buổi chiều tan học, A Uyển sẽ đến Ôn Uyển của Ngụy Vô Tiện.
Hai người cùng ăn tối xong mới gọi