Xuống núi, Lam Vong Cơ cảm thấy có chút mù mờ, không biết đi hướng nào.
Nghĩ nghĩ, vẫn là dựa theo thỉnh cầu xin giúp đỡ của dân chúng mà Lam Thị thu được đi hướng Nam.
Trên cây đại thụ ven đường, một con chim hoàng anh màu vàng nhạt đang vui vẻ ca hát.
Lam Vong Cơ cũng không ngự kiếm, cầm Tị Trần đi bộ.
Chỗ dân chúng xin giúp đỡ là tà ám trong núi.
Không vào núi liền không nguy hiểm, cho nên Lam Vong Cơ cũng không cần gấp gáp.
Tâm tình hắn tản mạn.
Mới rời Vân Thâm Bất Tri Xứ không bao lâu đã lo lắng cho Ân Hoàn, không biết nàng thế nào, không có hắn vận chuyển linh lực, đứa bé có quấy phá nàng không.
Lập tức Lam Vong Cơ lại bắt đầu phỉ nhổ chính mình.
Không nghĩ tới bản thân là kẻ bạc bẽo như vậy.
Rõ ràng là tâm duyệt Ngụy Anh, lại trong bất tri bất giác đặt người khác vào lòng.
Kỳ thật, Ân Hoàn và Ngụy Anh có chút giống nhau.
Nụ cười cùng một loại rực rỡ, thanh khiết.
Cùng một loại hoạt bát.
Cùng một loại khẳng khái, không oán, không hận.
Lam Vong Cơ giày vò trong lòng.
Chẳng lẽ vì hai người giống nhau cho nên hắn mới di tình lên người thê tử? Nếu như vậy, hắn liền không phải với Ngụy Anh, mà cũng hổ thẹn với thê tử.
Đúng rồi.
Từ khi nào bản thân đã thừa nhận nàng là thê tử trong lòng? Dừng bước đi, Lam Vong Cơ rút Tị Trận một trận loạn chém bụi gai, lùm cây bên đường.
Con chim hoàng anh trên cây cách đó không xa dường như là bị động tĩnh của Lam Vong Cơ dọa sợ, ngây người vài phút mới vui vẻ trở lại.
Trong không gian của Ngụy Vô Tiện cũng bao gồm tất cả của cải, tích góp của Thiên Huyễn Tông.
Lúc nhàn rỗi, y vẫn luôn đọc sách trong Tàng Thư của tông môn.
Ngàn năm trước có một tông môn tinh thông ngự thú.
Cho nên Ngụy Vô Tiện liền học chút thủ pháp, thu phục một ít chim chóc linh tinh, ở trong rừng trúc chơi với đám nhỏ.
Trẻ con luôn là đặc biệt càm thấy hứng thú với động vật nhỏ.
Đản Hoàng (Lòng Đỏ Trứng) là con chim hoàng anh trong lúc vô tình bay vào trong Ôn Uyển.
A Uyển nói màu lông của nó vàng như lòng đỏ trứng, cho nên Ngụy Vô Tiện liền đặt cái tên Đản Hoàng cho con chim hoàng oanh đặc biệt có linh khí này.
Đản Hoàng là con thú nhỏ đầu tiên có khế ước với Ngụy Vô Tiện.
Sau khi ký khế ước, Ngụy Vô Tiện có thể dẫn đường cho nó hấp thu linh khí tu luyện.
Chậm rãi, nó cũng biến từ một con chim hoàng oanh bình thường thành linh thú chân chính.
Vẫn là công pháp tông môn nghịch thiên.
Hiện tại gia tộc căn bản là nuôi không ra cái linh thú gì.
Chỉ có linh khuyển linh tinh là vẫn còn có phẩm loại được người nuôi dưỡng.
Giống chim chóc các loại rất là thưa thớt.
Lần này Lam Vong Cơ xuống núi, Ngụy Vô Tiện liền kêu Đản Hoàng đi theo Lam Vong Cơ.
Y có ràng buộc khế ước với Đản Hoàng, có thể nhìn qua thị giác của nó.
Cho nên nhìn thấy Lam Vong Cơ đột nhiên phát điên, chặt chém bụi cỏ lung tung, Ngụy Vô Tiện sợ ngây người.
Y dường như nhớ rõ thật lâu trước kia cũng gặp qua Lam Trạm như vậy.
Đó chính là lần vây săn trên núi Bách Phượng, lúc y gặp Lam Trạm, hắn cũng là cái loại trạng thái này.
Là có chuyện gì nghẹn ở trong lòng không chỗ phát tiết.
Cho nên Lam Trạm chỉ có thể một mình trốn đi phát tiết cảm xúc sao?
Ngụy Vô Tiện hiện tại coi như người của Lam Gia, càng hiểu sâu hơn gia quy của Lam Thị.
Không thể không nói, mấy ngàn điều gia quy kia thật sự là chèn ép thiên tính của người.
Không thể chạy, không thể nhảy, không thể ồn ào, không thể cười.
Đời người còn có cái lạc thú gì đáng nói? Nhìn xem Hàm Quang Quân bên ngoài phong quang tễ nguyệt (*) cũng có lúc phát điên.
Ngụy Vô Tiện có chút đau lòng vì Lam Trạm.
Hắn ngay cả đối tượng khuynh tâm đều không còn.
Lam Gia còn cấm rượu, cho nên một túy giải ngàn sầu cũng là một câu nói suông.
(*: trăng sáng sau cơn mưa gió.
Ý nói cảnh tượng xanh tươi, trong trẻo)
Ngụy Vô Tiện còn đang lo lắng cho Lam Trạm.
Hàm Quang Quân bên kia cũng đã chỉnh đốn tâm thái xong, tiếp tục bước đi rồi.
Phía Nam Cô Tô là quận Kim Hoa.
Kim Hoa phồn vinh, linh khí lại loãng.
Vùng phụ cận Kim Hoa không có tiên môn đóng quân.
Nhưng bởi vì linh khí của Kim Hoa ít, cho nên cũng ít tai họa.
Phàm nhân tụ tập ở đây, rời xa tiên môn sống an ổn.
Nơi giao nhau giữa quận Kim Hoa và Cô Tô là một ngọn núi tên là Đại Bàng Sơn.
Gần đây không ít dân chúng mất tích trong này.
Vốn Đại Bàng Sơn là sơn minh thủy tịnh (*).
Hiện tại Đại Bàng Sơn lại mây mù vấn vít.
Ai đi vào liền không thấy đi ra.
(*: Núi sáng, nước lặng.
Ý nói núi rừng thanh bình)
Lúc Lam Vong Cơ tới nơi, khu phụ cận Đại Bàng Sơn đã không có người tới.
Tiền giấy vương vãi trên mặt đất.
Đại khái là thân nhân của người mất tích nghĩ là người nhà lành ít, dữ nhiều, mới rải tiền giấy cho họ.
Lam Vong Cơ không chút nào do dự, trực tiếp vào núi.
Đợi tới lúc Ngụy Vô Tiện đuổi tới nơi, Lam Vong Cơ đã vào núi được nửa ngày.
Ngụy Vô Tiện cũng không tùy tiện đi vào.
Nơi này xem ra có một tòa mê trận.
Hơn nữa không giống như là người bày ra.
Quy mô lớn cho thấy đây là mê trận tự thành từ thiên nhiên.
Trận thế thiên nhiên là tích lũy tháng ngày mà hình thành.
Hẳn là không có tác dụng cho tới một ngày đột ngột bị người động cái gì, trận thế