Trong nháy mắt Nguỵ Vô Tiện hạ xuống từ trên không, đáp xuống mái hiên bên cạnh.
Tiếng máu chảy rào rạt trong tai hắn, khiến hắn muốn điếc tai, quá ồn ào.
Mọi mạch máu trong cơ thể hắn đều bị trái tim thúc đẩy lao về phía trước với tiếng đập thình thịch, mãnh liệt đến mức hắn không chịu nổi phải bước tới trước một bước, rồi lại bị tiếng kêu "Nguỵ Anh" kia quanh quẩn bên tai khoá chặt hắn tại chỗ.
Hai nguồn lực mạnh mẽ kêu gào muốn xé rách hắn ra, hắn nhìn Ôn Trục Lưu và Ôn Triều bay đi càng lúc càng xa, biến thành hai chấm nhỏ màu đỏ, giống như ánh lửa còn đọng lại trong mắt hắn vào ngày mà Liên Hoa Ổ bị đốt cháy đó, cười nhạo vào sự bất lực của hắn.
Hắn tự biết hiện giờ đuổi theo để đánh nhau với Ôn Trục Lưu là không biết tự lượng sức mình, cảnh tượng tiếp theo chính là cảnh ngọc nát đá tan đã diễn ra cả ngàn lần trong đầu hắn.
Hai lần, đều là Lam Vong Cơ khiến cho hắn dừng bước chân không làm thiêu thân lao đầu vào lửa, làm cho hắn lưu luyến khoảng lặng bình yên sau đó.
Nhưng khoảng lặng bình yên này có thật không, lại có thể kéo dài trong bao lâu? Ngọn lửa ngút trời ở căn cứ giáo hoá sau lưng hắn, tiếng nhà cửa đổ sập, tiếng lửa cháy nổ, tiếng nhạc cuồn cuộn dâng trào của người Lam gia, tiếng kẻ địch kêu la thảm thiết, mọi âm thanh đều chứng tỏ, đây là một trận cuồng hoan tàn ác.
Là khúc nhạc ngươi yếu ta mạnh, đang chào mừng những cái chết lần lượt theo thứ tự trước sau.
Tượng đài Ôn gia sụp đổ hay không thì có liên quan gì, hắn, Giang Trừng, Lam Vong Cơ, giống như từng con bướm đêm, thân bất do kỷ mà nhào vào trận lửa lớn này, cho dù không chắc chắn thực sự sẽ có một ngày nào đó mặt trời thật sự xuống núi hay không.
Không ai trong số bọn hắn còn là chính mình trước đây, chiến tranh đã khai hoả như thế, đầu lưỡi hắn đã nếm thấy mùi vị máu tươi và quyền lực, giống như mọi kẻ trong Ôn gia đã từng, hắn đã bị cám dỗ.
Hắn không thể kềm chế mong muốn kẻ thù của hắn đầu rơi máu chảy tung toé, dùng điều đó để cúng tế cho cõi lòng hoang phế này, để cho sinh mạng của mình bị thiêu đốt đến chết mới có thể chấm dứt được tất cả.
Giành lại Liên Hoa Ổ cũng không thể làm cho hắn trở lại như lúc trước, cho đến lúc này, hắn mới thật sự nhận ra, Nguỵ Vô Tiện của tuổi 18 đã bị kẻ thù vô tình giết chết, chết ngay trên đất Liên Hoa Ổ.
Thứ bọn chúng lưu lại cho hắn là thể xác đã bị rút ruột trống rỗng, bị nỗi căm hận vô tận cắn nuốt, đó mới là sự cướp đoạt lớn nhất.
Chân Nguỵ Vô Tiện mềm nhũn, quỳ gối trên nóc nhà, mũi kiếm Tuỳ Tiện cắm vào mái ngói, chống đỡ thân thể hắn.
Hắn bị ép buộc đến tận đây, không có sự lựa chọn, hết thảy bày ra trước mắt hắn, chỉ còn lại nếu không phải ngươi chết, thì chính là ta mất.
Dòng máu ào ạt phun trào này khiến cho hắn đau đầu, Nguỵ Vô Tiện cắn răng thở dồn dập, một tay bóp trán mình, bên tai hắn nghe rõ ràng một âm thanh hỗn loạn, chói tai lằng nhằng, hắn chợt nghe tiếng khóc con nít.
Tiếng khóc của đứa bé đó rất chói tai, thấp thoáng trước mắt hắn là một màu đỏ lập loè hoảng loạn, hắn thấy đứa bé đó ngồi trong vũng máu, đang khóc, trước mặt là đôi tay lạnh ngắt tái nhợt, nắm lấy nhau.
"Nguỵ Anh!"
Lam Vong Cơ gần như nhào tới quỳ bên cạnh hắn, một tay kéo hắn vào lòng, vỗ nhẹ lên mặt hắn.
"Nguỵ Anh, ngươi bị sao vậy? Nguỵ Anh!"
"Cha...! mẹ..." Nguỵ Vô Tiện thở hổn hển một cách suy sụp, vô thức lẩm bẩm nói, không biết thân thể mình lắc lư từ sau ra trước, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, nắm tay đấm xuống mái ngói.
...!
"Đứa bé thật đáng thương mà...!Tại sao ngươi lại ở đây một mình..."
...!
Vài tiếng chó sửa, một con chó màu đen to lớn há cái mồm đỏ lòm, lao điên cuồng về phía hắn.
...!
"A Anh, chúng ta về nhà".
...!
Hiện giờ, ngay cả người có giọng nói ôn tồn cuối cùng đó cũng đã không còn nữa.
Nếu như hắn chỉ có vẻn vẹn chút hạnh phúc này, rồi khăng khăng hết lần này đến lần khác chịu đựng nổi thống khổ bị cướp đoạt đi người thân như thế, thì hắn thà rằng chính mình không cần có lại hạnh phúc nữa.
Có ý nghĩa gì, hết thảy những thứ này đều là vì cái gì?
Đến khi nào mới có thể chấm dứt chứ?
Sự dây dưa này, hắn không thể chọn lựa, hạnh phúc đi cùng với nỗi đau đớn.
"A ---!!!"
Nguỵ Vô Tiện phát ra một tiếng hét giận dữ thống khổ, giọt mưa rơi xuống, táp vào trán hắn, lành lạnh trượt xuống, ướt hàng lông mi.
Hắn chống đỡ thân thể của mình, phủ phục về phía trước, chật vật suy sụp mà thở hổn hển.
Nước mưa xối trên mặt hắn, khiến cho ngọn lửa dữ dội đang thiêu đốt trong cơ thể hắn dần dần yếu đi, rung động biến thành một vẻ mặt kỳ dị.
Hắn có thể cảm nhận được thân thể ai đó đang dán sát vào người hắn, thay hắn che bớt những giọt mưa đang rơi xuống, thậm chí khiến hắn cảm thấy có chút áy náy, trái tim chua xót thành một mảnh lạnh lẽo.
Lát sau, Nguỵ Vô Tiện giơ cánh tay bị nước mưa làm cho lạnh ngắt, nhẹ nhàng đẩy Lam Vong Cơ ra một chút, đẩy y ra xa.
"Nguỵ Anh?" Lam Vong Cơ kinh ngạc thở có chút dồn dập nói.
Cả người Nguỵ Vô Tiện cuộn lại thành một cục, hắn mờ mịt mở to đôi mắt, duỗi chân tay ra, vùng vẫy muốn đứng lên, Lam Vong Cơ ôm hắn, mang hai người bọn hắn phi thân xuống khỏi mái nhà, đỡ hắn đứng lên, đầu Nguỵ Vô Tiện dựa vào ngực Lam Vong Cơ, một lát sau, nghe thấy giọng nói khô khốc của chính mình.
"Lam Trạm..."
"Ta ở đây" giọng Lam Vong Cơ có chút hoảng loạn, dịu dàng đỡ lấy mặt hắn, muốn nhìn hắn.
Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu, lên tiếng, "Lam Trạm...!Ta...!đầu óc không rõ ràng lắm, ngươi cách xa ta một chút..."
Hắn lại giơ tay bóp trán lần nữa, nói, "...!Ta sợ sẽ nói ra những lời xúc phạm tới ngươi".
Cả người Lam Vong Cơ cứng đờ.
Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng tránh ra khỏi hai tay Lam Vong Cơ, đi về hướng bọn hắn vừa chạy tới.
Hắn cầm Tuỳ Tiện trong tay, phát ra tiếng kêu nhỏ ở vỏ kiếm, hắn đi một hồi sức lực dần trở về khắp người, hắn có thể nhận thấy Lam Vong Cơ trầm mặc đi theo phía sau hắn, bọn hắn đi tới một đoạn nữa, Nguỵ Vô Tiện nghe thấy bên tai có tiếng gạch rơi xuống, ai đó ho khan vài tiếng.
Nguỵ Vô Tiện dừng chân nhìn sang bên phải, thấy khoé miệng Giang Trừng dính máu, đấm đấm ngực, đứng lên khỏi đống đổ nát mà hắn bị rơi vào.
"Khụ khụ khụ khụ...!Chạy rồi?" Giang Trừng đưa tay lau vệt máu ở khoé miệng, lạnh nhạt hỏi hắn.
Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu.
Lúc này, lửa cháy ở căn cứ giáo hoá cũng từ từ yếu đi do cơn mưa to xối xuống, tiếng binh khí va chạm và tiếng kêu thảm thiết ở phía trước cũng thưa dần, dung nham sục sôi trong lòng của tất cả bọn hắn.
Ba người bọn hắn đứng yên tại chỗ, không nói lời nào, một loạt tiếng bước chân vang lên, ba người cùng nhìn qua, thấy trên người đối phương dính vài vệt máu, tay áo bị kiếm chém rách mấy nhát, người này dừng chân lại, thi lễ với ba người bọn hắn.
"Tông chủ, Nguỵ công tử, Lam nhị công tử, căn cứ giáo hoá đã bị đánh hạ".
Đây là chuyện tốt, nhưng ba người bọn hắn người nào cũng có tâm sự, nên không ai thấy vui vẻ cả.
"...!Có hai mươi tù binh, đã đầu hàng, còn lục soát thấy một nữ nhân" Quản sự nói.
Giang Trừng nhíu mày lại.
"Đi xem" Nguỵ Vô Tiện nói.
Bên trong căn cứ giáo hoá là một mảnh hỗn độn, những cột gỗ đen cháy âm ỉ đang nổ lách tách giữa bầu không khí hân hoan mừng rỡ.
Trên mặt mọi người dính đầy máu và bụi đất, nhưng bọn họ là bên chiến thắng, nên gương mặt ai nấy cũng tràn đầy sức sống, đương nhiên khác hẳn với 20 tên Ôn gia đang run run rẩy rẩy, bị những người kia bao quanh.
Vương Linh Kiều bị vài nữ tu có tu vi khá cao trói tay lại, đẩy ngã xuống đất.
"Nữ nhân ác độc nhà ngươi, ta đã sớm nói rằng ngươi sẽ gặp báo ứng mà!" Một nữ tu chĩa kiếm vào ả nói.
Một nữ tu khác trên mặt còn hằn một dấu roi, nghiến răng nghiến lợi nhìn Vương Linh Kiều từ run rẩy trở nên điên cuồng dưới mũi kiếm của nàng.
Đám đông rẽ ra nhường đường cho mấy người Nguỵ Vô Tiện, Vương Linh Kiều nghe tiếng nhìn qua, trong chớp mắt nhìn thấy Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện, vẻ mặt cứng đờ lại, biến thành cơn điên loạn trong tuyệt vọng.
Ả biết ngày chết của mình thật sự đến rồi.
Giang Trừng phát ra một tiếng cười lạnh, Tử Điện loé lên một tia chớp kêu tí tách, Giang Trừng không kềm được phải ho khan một chút, bị Nguỵ Vô Tiện ngăn lại.
"Ngươi bị thương đừng dùng linh lực" Nguỵ Vô Tiện lãnh đạm nói, tự mình đi tới trước.
Vương Linh Kiều nhìn thấy mũi giày Nguỵ Vô Tiện càng lúc càng tiến lại gần ả, không nhịn được lùi ra phía sau, bị mấy nữ tu ở phía sau ngăn lại, đẩy ra trước, lập tức ngã sấp mặt trước mũi chân Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện dừng chân lại.
Vương Linh Kiều co rúm người ngẩng đầu nhìn Nguỵ Vô Tiện, thế nhưng lát sau lại cười điên cuồng một trận.
Nguỵ Vô Tiện nhíu mày, ghét bỏ nói một câu, "Mụ điên".
"Ha ha ha ha ha..." Vương Linh Kiều thật sự bị doạ đến điên rồi, ả không kềm chế được cứ cười thật to, chỉ vào ngực Nguỵ Vô Tiện nói, "Là ngươi ư...!đây không phải là kẻ đã bại trận dưới tay thủ hạ của ta sao?"
Vương Linh Kiều run run rẩy rẩy đứng lên rồi lại ngã xuống, tóc tai bù xù rũ xuống trước mặt, cười giống như một nữ quỷ, thân hình lắc lư không ngừng.
Nguỵ Vô Tiện đứng yên tại chỗ, nhìn ả nổi điên, lát sau ném một thanh dao găm xuống dưới chân.
Thanh dao găm rớt ngay trước mặt Vương Linh Kiều, Vương Linh Kiều không biết Nguỵ Vô Tiện đang giở trò gì, cực kỳ cảnh giác ngẩng đầu lên, liền nghe thấy Nguỵ Vô Tiện lạnh lùng lên tiếng, "Không phải ngươi muốn chặt đứt một bàn tay của ta sao?"
"Nguỵ Anh" Lam Vong Cơ lên tiếng cảnh cáo, nhưng Nguỵ Vô Tiện không đáp lời y.
Đám người nghe vậy xôn xao hẳn lên, không ai biết