"Ô!"
Nguỵ Vô Tiện theo bản năng kéo chặt dây cương, con ngựa đen dưới thân chấn kinh, hí vang giơ vó lên, chân đá bay một tên Ôn gia, một số mũi tên rơi xuống chỗ vó ngựa lúc đầu, ghim xuống đất.
Vó ngựa hạ xuống, con ngựa của Nguỵ Vô Tiện lùi ra phía sau, hắn ngẩng đầu, vừa vặn đụng phải gương mặt cho dù bị bầm dập vẫn khiến hắn cực kỳ chán ghét ở chính giữa tháp canh.
Trên mặt Ôn Triều có nhiều màu sắc, đang nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện rút hai mũi tên từ túi đựng tên phía sau, bắn trúng hai cung thủ một trái một phải bên cạnh Ôn Triều đang kéo cung nhắm vào hắn.
Hai mũi tên sượt qua bên tai Ôn Triều, Ôn Triều trợn mắt nhìn, những lời lẽ thô tục gì đó đều bị doạ nuốt về lại trong bụng, tiếp tục bò tới phía trước và xem xét, chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện kéo cung, mũi tên nhắm ngay giữa hai mắt gã.
"Vút" một tiếng.
Ôn Triều ngã ra sau, mũi tên xuyên qua ngọc quan của gã.
Ôn Triều hoang mang lo sợ nhìn về phía sau, chỉ thấy ngọc quan của hắn bị mũi tên ghim xuống mặt đất, gần như theo bản năng hoảng loạn kêu to một tiếng, "Ôn Trục Lưu!"
Một luồng chưởng phong mãnh liệt từ trên tháp đánh về phía Nguỵ Vô Tiện.
Con ngựa dưới thân Nguỵ Vô Tiện đứng thẳng lên, luồng chưởng phong đó trúng thẳng ngay cổ ngựa, con ngựa hí lên một tiếng đau đớn, hất Nguỵ Vô Tiện văng ra ngoài.
Nguỵ Vô Tiện ngã xuống khỏi lưng ngựa, lăn vài vòng trên mặt đất, nhổm người dậy, thấy con ngựa của hắn ngã ra đất, tắt thở.
Một nỗi căm hận sôi lên trong tim hắn, Nguỵ Vô Tiện ném túi đựng tên trống không ra phía sau, vứt bỏ cung, lại triệu Tuỳ Tiện ra khỏi vỏ, kiếm khí đỏ rực, lao vút vào phía Ôn Trục Lưu.
Ôn Trục Lưu vung tay áo, nhẹ nhàng như không đẩy lùi luồng kiếm phong kia, nhưng Nguỵ Vô Tiện ra chiêu càng lúc càng nhanh và tàn nhẫn, chiêu này nối tiếp chiêu kia, cũng không chừa cho mình chút thời gian nào để thở.
Ôn Trục Lưu lại lần nữa gạt bỏ được kiếm phong của hắn, Nguỵ Vô Tiện nổi giận gầm lên một tiếng, nhảy về phía trước, chuyển Tuỳ Tiện cầm trên tay, Tuỳ Tiện như là sợi dây thừng lỏng lẻo, xoay tròn đâm về hướng Ôn Trục Lưu, tạo ra một âm thanh xé gió, hết chiêu này đến chiêu khác, khiến Ôn Trục Lưu không phản ứng kịp.
"Rẹt" một tiếng.
Ôn Trục Lưu trợn mắt nhìn, thấy mũi kiếm Tuỳ Tiện đâm thủng tay áo hắn, hất phần tay áo kia bay ra ngoài.
Mũi giày màu đen đáp xuống đất, Tuỳ Tiện vào tay, Nguỵ Vô Tiện thở hổn hển, trở tay kéo kiếm, đứng vững vàng, hai mắt không hề có ý tốt nhìn chằm chằm Ôn Trục Lưu.
Ôn Trục Lưu cười lạnh một tiếng, nói, "Tiểu tử ngông cuồng".
Lòng bàn tay Ôn Trục Lưu vẽ một vòng tròn bên người, đang định tung ra một chưởng, bỗng nghe thấy tiếng Ôn Triều kêu thảm thiết trên tháp, "Ôn Trục Lưu!"
Đạo chưởng phong kia nửa đường thay đổi, Ôn Trục Lưu vung chưởng lên phía trên tháp, đất nứt đá vỡ, thân hình Ôn Triều cùng một bóng người áo tím lập tức rơi xuống từ trên tháp, Ôn Trục Lưu phi thân lên, đón được Ôn Triều, còn Giang Trừng văng ra ngoài, lăn mấy vòng mới dừng lại, lúc đứng dậy suýt chút nữa lại té xuống.
Ôn Triều tức muốn hộc máu, chỉ vào hai người Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng nói, "Giết bọn chúng, mau giết bọn chúng cho ta!"
Đám người Ôn gia hô to nhào tới từ phía sau Ôn Triều, Nguỵ Vô Tiện triệu Tuỳ Tiện, chỉ cảm thấy kim đan trong cơ thể hắn cháy hừng hực, giống như có một quả cầu lửa lăn lộn trong người hắn, kiếm Tuỳ Tiện leng keng vù vù, sắp cháy thành ngọn lửa.
Kiếm quang đó giống như ngọn gió thu cuốn hết lá vàng, chạm vào là mục nát.
Hắn không biết bọn hắn chém giết trong bao lâu.
Máu trong người Nguỵ Vô Tiện đang sôi sùng sục, đã có thể nhận thấy linh ý ở đầu ngón tay mình dần mất đi.
Mà cơn thuỷ triều người Ôn gia này cứ dâng lên mãi không ngừng, dường như không có kết thúc.
Hắn liên tục chém giết tầng tầng lớp lớp đám người vây kín hắn và Giang Trừng, thấy Ôn Triều và Ôn Trục Lưu đứng ở nơi xa, tiếng cười của Ôn Triều trở nên càng lúc càng chói tai, càng lúc càng khiến người ta bực bội.
Nhưng hai người vẫn cắn răng kiên trì, tận lực rút ngắn khoảng cách từ mũi kiếm của bọn hắn đến trái tim của Ôn Triều.
"Nguỵ Vô Tiện! Giang Vãn Ngâm!" Ôn Triều la to về phía bọn hắn, "Các ngươi vẫn nên mau chóng đầu hàng đi! Ngay cả Nhiếp Minh Quyết, cũng đã bị phụ thân ta bắt rồi!"
Giọng nói này của gã vừa phát ra, trên chiến trường, chỉ cần là người có thể nghe thấy được đều ngừng kiếm lại, bị người Ôn gia nhìn ra kẽ hở, vung kiếm chém ngã.
Mọi người vốn đang cắn răng chiến đấu lập tức chán nản, tiếng la hét nhất thời yếu hẳn đi, người Nhiếp gia phát ra vài tiếng rống giận.
Đang chiến đấu, điều đại kỵ nhất là mất tinh thần.
Nguỵ Vô Tiện nghe thấy giữa môi mình phát ra tiếng thở "hự" "hự", vốn định phản bác Ôn Triều, nhưng cũng khó tránh khỏi bị sự thật mà hắn muốn phủ nhận kia đánh vào tâm trí hắn.
Bọn hắn có lẽ đã thua rồi.
Bọn họ thua, thua toàn bộ, ai cũng đừng hòng sống sót.
...!Vậy Lam Vong Cơ đang ở đâu?
Nguỵ Vô Tiện dùng kiếm chống đỡ thân mình, ánh mắt hoảng loạn đảo tới đảo lui trong phạm vi hắn nhìn thấy được, nhưng không có hình bóng quen thuộc của y.
Lần cuối cùng hắn nhìn thấy Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ đi vào thành Bất Dạ Thiên, sau đó Lam Hi Thần cũng chạy vào thành Bất Dạ Thiên, hắn đoán hai huynh đệ chắc là ở cạnh nhau.
Vậy tốt.
Nguỵ Vô Tiện di chuyển mũi kiếm, lại đứng lên.
Vậy hắn muốn giẫm lên thi thể Ôn Triều, giết đến trong thành Bất Dạ Thiên.
Ôn Triều thấy Nguỵ Vô Tiện lần lần nữa vung kiếm, nói, "Ơ! Tiểu tử ngươi!"
Giang Trừng đã sớm chịu hết nổi, mắng to một tiếng, thở hổn hển, gần như phát điên mà cười to nói, "Ôn Triều...!thua thì sao chứ? Dù sao cũng một lần chết, nếu hôm nay ta chết, thì ngươi cũng đừng hòng nhìn thấy mặt trời ngày mai!"
Tử Điện đùng một tiếng vụt ra, quất vào đám người Ôn gia chắn trước hắn và Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện triệu kiếm bay ra, lao với tốc độ không thể ngăn cản về phía Ôn Triều.
Mọi người thấy Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện lại một lần nữa vùng lên, bên tai vang vọng câu nói Dù sao cũng một lần chết, tất cả cùng gầm lên giận dữ, nén một hơi