"Đùng!" một tiếng.
Giang Trừng quất một roi giãn đám người trước mặt ra, ở đây có Nhiếp gia Kim gia, còn có Ôn gia.
Roi Tử Điện rung xèo xèo, giống như con rắn độc ở dưới chân bọn họ, mọi người sợ bị quất trúng, đều lùi lại tránh ra, bên người bọn hắn rốt cuộc không còn lại một mống nào, Giang Trừng vội vàng đỡ Nguỵ Vô Tiện nói, "Nguỵ Vô Tiện! Ngươi không sao chứ?"
Ôn Tình thấy Tử Điện quất ngã người nhà mình, lập tức nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói, "Được rồi! Các ngươi muốn giết thì giết ta, đừng liên luỵ người khác!"
"Ai muốn giết ngươi!" Giang Trừng cũng rống lại đáp trả nàng.
Ôn Tình vừa định chỉ trích bọn hắn về chuyện hàng binh, thì thấy Nguỵ Vô Tiện níu cánh tay Giang Trừng lảo đảo đứng lên, ôm ngực đi tới trước hai bước, đứng thở dốc một chút rồi nói, "Ta...!không phải muốn giết các ngươi".
Ôn Tình ôm một bụng tức giận, nhướng mày, tỏ ra không tin tưởng, trên mặt bày ra vẻ chán ghét, cười lạnh nói, "Không phải muốn giết ta? Chẳng lẽ còn có việc cầu xin ta chưa được!"
Nguỵ Vô Tiện tránh cánh tay Giang Trừng đang đỡ hắn, hướng về Ôn Tình hành lễ một cách trịnh trọng, nói: "Xin ngươi, giúp ta cứu một người".
Ôn Tình muốn ném cho hắn một câu "Nằm mơ" ngay tại chỗ, kết quả lời nói tới miệng rồi, nhưng bản tính người làm nghề y vẫn chiếm giữ trực giác, do dự một chút, hỏi, "Cứu ai?"
"Cô Tô Lam Vong Cơ".
Ôn Tình thoáng sững lại.
Không giống Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng, hạ lệnh chém hàng binh ngay tại chỗ, còn Lam Vong Cơ lúc trước đã thả rất nhiều tù binh Ôn gia về nhà, chuyện này nàng cũng từng nghe nói.
Ôn Tình muốn đồng ý, nhưng thật sự là không nhịn được cơn giận trong lòng kia, mở miệng nói với vẻ châm chọc, không có ý tốt cười nói, "Loại người như ngươi đây...!thế mà cũng có lúc muốn cứu người à?"
Nguỵ Vô Tiện chưa đứng thẳng lại, vẫn còn cúi đầu, nghe thấy lời này của Ôn Tình, trầm mặc một chút, rồi nói, "Là ta đã sai".
Ôn Tình ngẩn người ra.
"Xin ngươi...!hãy cứu y".
Ôn Tình nhíu mày lại, hồ nghi bắt đầu đánh giá Nguỵ Vô Tiện trước mặt, thầm nghĩ hai người này cách nhau một trời một vực, loại người như Nguỵ Vô Tiện đây sao có thể ăn nói nhún nhường tới cầu xin nàng cứu Lam Vong Cơ.
Trầm ngâm một lát, Ôn Tình biết cho dù mình chán ghét Nguỵ Vô Tiện, cũng không thể cự tuyệt, nhưng đảo mắt lại khó tránh nghĩ đến người nhà, vì thế dừng một chút, nói, "Nếu ta cứu được y, thì có lợi gì?"
"Điều kiện tuỳ ngươi nêu" Nguỵ Vô Tiện đáp.
"Ngươi có thể thả ta và người của ta đi không...?" Ôn Tình dò hỏi thử.
"Điều kiện tiên quyết là ngươi phải cứu sống được y" Giang Trừng không tin Ôn Tình, vội vàng bổ sung điều kiện tất yếu.
Ôn Tình nhìn về phía Giang Trừng, lát sau, mìm cười.
Ôn Tình dẫn người của mình đến ở trong doanh trại, Nguỵ Vô Tiện vì bảo đảm không ai gây khó dễ cho bọn họ, nên bàn bạc với Giang Trừng sắp xếp cho bọn họ ở gần khu doanh trại của Giang gia.
Tu sĩ Giang gia tuy nói đều là mới gia nhập, nhưng vụ Ôn gia huyết tẩy Liên Hoa Ổ tất cả bọn họ cũng biết, nên mặt ai nấy cũng đều cứng nhắc khó chịu, bầu không khí thỉnh thoảng còn xẹt ra tia lửa.
Nhưng Ôn Tình lại bình tĩnh như không, rốt cuộc trong lòng đã sớm có sự chuẩn bị, nàng không quan tâm chuyện bên ngoài, mục tiêu chỉ có một, đó chính là vì mọi người của nhà mình, phải cứu sống Lam Vong Cơ.
Ngày hôm sau Lam Hi Thần tới, dùng lễ nghĩa thoả đáng mời Ôn Tình và người của nàng dọn đến ở gần khu doanh trại Lam gia.
Lam Hi Thần đối xử với người khác xưa nay khách khí, người Lam gia thủ lễ, người Ôn gia ở phía bên Lam gia này cũng tự do hơn một chút, cuối cùng mọi sự yên ổn.
Nguỵ Vô Tiện mỗi ngày canh giữ bên người Lam Vong Cơ, thấy Ôn Tình vô cùng tận tâm, đối xử với nàng thập phần tôn trọng, Ôn Tình thấy Nguỵ Vô Tiện như vậy, dần dần cũng bớt địch ý đối với hắn.
Đến buổi tối ngày thứ năm.
Nguỵ Vô Tiện mơ mơ màng màng dựa vào trước giường, vẫn nắm một bàn tay Lam Vong Cơ, đầu dựa vào mép giường Lam Vong Cơ lắc qua lắc lại, đột nhiên, lại cảm thấy ngón tay Lam Vong Cơ hình như nhúc nhích.
Lúc đầu Nguỵ Vô Tiện cho rằng mình bị ảo giác, nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị thức giấc, ngước mắt lên nhìn, phát hiện Lam Vong Cơ đang nhíu nhíu mày.
Hắn bật dậy trong nháy mắt, bổ nhào đến bên gối Lam Vong Cơ, thật cẩn thận kêu, "...Lam Trạm?"
Một lát sau, ngón tay Lam Vong Cơ trong lòng bàn tay hắn lại giật giật.
Trái tim Nguỵ Vô Tiện lập tức đập hoảng loạn lên, quay đầu định đi kêu Ôn Tình, kết quả vừa mới đứng dậy, bỗng nhiên bị một lực nhanh nhẹn kéo ngay lại, nhào về phía trước một cái.
Cánh tay kia của hắn vội vàng chụp lấy thành giường, để chống lấy thân mình, tránh đụng vào Lam Vong Cơ, hắn chúi tới trước ngực Lam Vong Cơ, giương mắt, thế nhưng chỉ thấy hàng lông mi thật dài của Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích, từ từ hé mở ra đôi mắt nhạt màu.
Nguỵ Vô Tiện mở to hai mắt nhìn, lập tức nín thở, sau đó nghe thấy Lam Vong Cơ yếu ớt mở miệng hỏi.
"Ngươi muốn...!đi đâu?"
Hơi thở nghẹn ở ngực Nguỵ Vô Tiện liền ào ra, cơn đau ở lồng ngực xộc lên mũi hắn, đỏ hốc mắt, Nguỵ Vô Tiện vội vàng khịt khịt mũi, tay áo lau lung tung mấy cái chỗ khoé mắt, bật khóc và cười.
"Nhị ca ca!"
Lam Vong Cơ khẽ khàng "Ừm" một tiếng, phát ra một hơi thở dài nghèn nghẹn, nhắm mắt lại hình như muốn cử động thân thể, kết quả nhíu chặt mi.
"Nè, đừng nhúc nhích, ngươi đừng lộn xộn..." Nguỵ Vô Tiện vội vàng ngăn y lại.
Lam Vong Cơ nghe lời nằm yên, mở mắt, đôi mắt chưa thích ứng với ánh sáng đột ngột nên hơi chớp chớp, sau đó chuyển ánh mắt đến trên người Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện nắm tay y, cả người đều cười ngây ngốc, lại hít hít mũi, lau lau mắt, vội vàng nói, "Thế nào, đau không?"
Lam Vong Cơ hơi hơi lắc đầu.
Nguỵ Vô Tiện phụt cười một tiếng, không nhịn được nói, "Thật là một ca ca ngốc".
Làm sao mà không đau được chứ.
Lam Vong Cơ lại thử nhúc nhích ngón tay, rồi sau đó nhúc nhích cổ tay, cảm thấy lòng bàn tay truyền đến một cảm giác ấm áp mềm mại, thấy một tay Nguỵ Vô Tiện đang nắm tay y, tay kia nắm lấy cổ tay y, cả gương mặt hắn nằm trọn trong lòng bàn tay y, cười nhìn y, giống như mấy ngày rồi không cười vậy, ngừng không được, đôi mắt còn hoen đỏ.
"Tại sao không đi ngủ?"
Giọng Lam Vong Cơ khàn khàn hỏi.
Nguỵ Vô Tiện lại mỉm cười với y, "Muốn canh chừng ngươi!"
"Ngươi có thể tỉnh lại, ta nhớ ngươi mà!"
Khoé mắt Lam Vong Cơ lan ra một vẻ tươi cười dịu dàng, nhưng ngoại trừ cánh tay của y, còn lại vẫn chưa cử động được, vì thế kéo tay Nguỵ Vô Tiện nói, "Lên đây".
Nguỵ Vô Tiện duỗi tay gãi gãi cằm Lam Vong Cơ, nói như thật, "Lên làm gì nha?"
Lam Vong Cơ nói, "Ngủ"
Nguỵ Vô Tiện nhướng một bên lông mày, nhìn nhìn y, đợi một lát.
Lam Vong Cơ nhìn ánh mắt Nguỵ Vô Tiện rõ ràng là ám chỉ gì đó, bên tai lập tức đỏ, cắn răng nói, "Nguỵ Anh!"
Nguỵ Vô Tiện cười ha ha, nói, "Giỡn với ngươi thôi!"
Động tác vô cùng nhanh nhẹn, Nguỵ Vô Tiện chống người, nhảy qua Lam Vong Cơ, nghiêng người nằm xuống giường.
Ánh mắt Lam Vong Cơ dõi theo động tác của hắn, thấy Nguỵ Vô Tiện ngồi xuống bên trong giường, nhưng vì sợ chen đến Lam Vong Cơ, cho nên thật cẩn thận thu người lại, nằm bên cạnh Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ liếc mắt sang nhìn hắn, thấy Nguỵ Vô Tiện gối cằm lên cổ y, hai mắt sáng lấp lánh nhìn y, cười với y.
Lam Vong Cơ gần như không nhịn được cong