Huyền chính, mùa xuân năm thứ 21, Thanh Hà Nhiếp Thị, Lan Lăng Kim thị, Cô Tô Lam thị, Vân Mộng Giang thị, liên quân dẫn 8000 tu sĩ chĩa kiếm về Kỳ Sơn, giương cao ngọn cờ khởi nghĩa ở Quan Trung, trừ hung diệt bạo, thực hiện thiên đạo.
Ôn Nhược Hàn chẳng quan tâm, cười khẩy cho qua chuyện, nói với thiên hạ.
Trong bốn thế gia này, gia thủ Lan Lăng Kim thị Kim Quang Thiện vốn là cỏ đầu tường, chỉ cần gây chút áp lực thì Kim Quang Thiện sẽ lập tức quay đầu tiếp tục ôm đùi Ôn gia kêu cha gọi mẹ.
Quả nhiên chẳng bao lâu sau lễ tuyên thệ liên minh của bốn thế gia, Lan Lăng Kim thị liền bắt đầu rút lui dần về Tư Lỗ Lang Gia, đây là chuyện sau này khoan nhắc tới.
Gia chủ Thanh Hà Nhiếp Thị - Nhiếp Minh Quyết, cứng quá dễ gãy, Ôn Nhược Hàn khẳng định, không cần người khác động thủ, Nhiếp Minh Quyết sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ dưới tay thủ hạ của mình.
Trong mắt Ôn Nhược Hàn, Cô Tô Lam thị và Vân Mộng Giang thị là những kẻ không tự lượng sức mình nhất.
Cô Tô Lam thị bị thiêu rụi đến mức chỉ còn là một đống đổ nát, thất bại thảm hại, đa số môn sinh khác họ phản bội bỏ chạy tán loạn, là thế gia yếu nhất so với Nhiếp thị và Kim thị.
Gia chủ Thanh Hành Quân qua đời, đại công tử Lam thị Lam Hi Thần dời Tàng Thư Các xong trở về đội mũ tông chủ, chỉ là một tiểu bối, căn bản không gánh vác nổi chuyện đại sự gì cả.
Về phần Vân Mộng Giang thị càng đáng buồn cười hơn.
Vân Mộng Giang thị bị Ôn Triều huyết tẩy diệt môn, phàm những kẻ có khẩu khí đều đã bỏ chạy, chỉ còn lại hai tên tiểu tử thúi miệng còn hôi sữa, so với Lam Hi Thần còn nhỏ tuổi hơn, mai danh ẩn tích một thời gian lâu.
Vốn dĩ cho rằng hai người chắc hẳn đã chết, thế nhưng trước khi xuất quân làm lễ tuyên thệ liên minh, Vân Mộng Giang Vãn Ngâm đột nhiên xuất hiện ở đại hội tuyên thệ tự đội mũ gia chủ, giương cờ khởi nghĩa.
Thủ hạ của Giang Vãn Ngâm ngoại trừ Nguỵ Vô Tiện thì chẳng có người nào, vậy mà cũng dám tự xưng gia chủ, đổi được một trận cười nhạo của Ôn Nhược Hàn và các khách khanh dưới trướng, sau đó nhận được tin, hoá ra Giang Vãn Ngâm và Nguỵ Vô Tiện trước đó luôn ẩn nấp ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, hai tên tiểu tử thúi Vân Mộng cộng thêm một Cô Tô Lam thị không thể gây sóng gió, Ôn Nhược Hàn cười khẩy chỉ chờ để chế nhạo bọn họ, phất phất tay tỏ vẻ không hề quan tâm, ngay cả tội che giấu cũng không thèm truy cứu, lãng phí nhân lực tài lực, chẳng thà đợi đến cuối cùng tính sổ một thể, nhưng thật ra Ôn Triều hận đến ngứa răng.
Thời gian đầu Xạ Nhật Chi Chinh, Nhiếp Minh Quyết giương cờ ở Hà Giản, Kim Quang Thiện tiến đến Lang Gia, Lam Khải Nhân cố thủ Cô Tô, đợi thế cục Giang Hoài ổn ổn, Giang Vãn Ngâm và Nguỵ Vô Tiện từng bước giành lại Vân Mộng, vừa lên đường thảo phạt vừa chiêu mộ môn sinh mới, đến bây giờ chỉ được mấy trăm người, nhưng cũng đỡ hơn là không có gì.
Trong số này, còn bao gồm một tiểu đội do Lam Vong Cơ dẫn đầu, đi đến Kinh Sở.
***
Nửa tháng trước.
Lam Hi Thần về tới Vân Thâm, ngay sau đó Lam Khải Nhân vì chuyện đội mũ tông chủ này, sẵn tiện mời Nhiếp Minh Quyết và Kim Quang Thiện đến Cô Tô làm khách.
Nhiếp Minh Quyết vừa mới đặt chân đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, vốn là biểu tình không tốt trong chớp mắt biến thành phẫn nộ.
Kim Quang Thiện nhìn thấy cảnh tượng khói đen suy tàn này của Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng có chút đứng ngồi không yên, nghi thức đội mũ của Lam Hi Thần kết thúc, Nhiếp Minh Quyết nhanh chóng quyết định vỗ bàn một cái, đề nghị các thế gia kết minh xạ nhật (liên minh bắn hạ mặt trời).
Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần đương nhiên đồng ý ngay, Kim Quang Thiện vẻ mặt khẩn trương cười uống một ngụm trà, mà trên lưng vã hết cả mồ hôi, một bóng người áo tím bỗng nhiên xông vào, nói năng không kiêng dè muốn tham gia dựng cờ khởi nghĩa.
Kim Quang Thiện còn chưa nuốt xuống ngụm nước trà, thiếu chút nữa bị sặc chết, thấy hai tên tiểu tử Giang gia vốn đã hoá thành tro bụi xuất hiện ở đây, tròng mắt mém chút rớt vào trong chén trà, lại quay đầu phát hiện mấy gia chủ cũng đang đồng thời nhìn gã, cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
Nhưng Kim Quang Thiện thay đổi suy nghĩ, Lam gia và Giang gia đều trải qua thảm cảnh thế này, Kim gia so với bọn họ là một mục tiêu chỉ có hơn chứ không kém, không thể tránh được một ngày nào đó Ôn Triều, Ôn Húc hết tiền tiêu vặt đã trót thì phải trét, đem gã giày vò cho đến cùng, đến lúc đó trốn cũng không thoát, vì thế nghiến răng dậm chân, nâng chén đồng ý với Nhiếp Minh Quyết.
Nhiếp Minh Quyết và Kim Quang Thiện rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, sau khi sắp xếp và nghỉ ngơi một chút, Nhiếp Minh Quyết giương cờ ở Hà Giản, Kim Quang Thiện tiến quân về Lang Gia.
***
Nguỵ Vô Tiện ngồi ở hành lang, đầu dựa vào cây cột, ngắm một con chim nhỏ màu vàng trên xà nhà.
Con chim nhỏ màu vàng có một túm lông màu đen ở đuôi, xung quanh mắt cũng có lông đen, nhưng tóm lại là chim nên chẳng có biểu cảm, chớp mắt nhìn thấy thứ gì cũng đều sẽ hân hoan nhảy nhót.
Móng vuốt nhỏ màu hồng bám vào đầu xà gỗ bị đốt cháy thành màu đen, như là không biết một con chim nhỏ xinh đẹp như nó, thì không nên xuất hiện ở một khung cảnh thảm hại thế này.
Lại có thể là, nó vốn nên xuất hiện ở đây.
Nguỵ Vô Tiện rũ mắt xuống, không biết nên làm thế nào để tiêu hoá tâm trạng lúc này của mình.
Hắn và Giang Trừng ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ được nửa tháng, thân thể nghỉ ngơi mạnh khoẻ lại, Giang Trừng sớm đã sốt ruột đến không thể chờ nổi, muốn trở về Vân Mộng, giành lại Liên Hoa Ổ.
Nhưng không có kế hoạch và triển khai hoàn hảo, thì chỉ có thể chui đầu vào lưới, lúc này Giang gia chỉ còn lại hai người bọn hắn, Nguỵ Vô Tiện đương nhiên không thể để Giang Trừng ra một quyết định ngu ngốc như vậy.
Nguỵ Vô Tiện nhớ tới Liên Hoa Ổ, trong lòng dâng lên một nỗi uất hận, nhưng nhanh chóng bị một đám mây nặng nề đè ép xuống.
Sự nặng nề này trong lòng hắn đến từ hai nguyên nhân chính.
Hắn và Giang Trừng không có bội kiếm, Tuỳ Tiện và Tam Độc còn ở chỗ Ôn Triều.
Giang Trừng nhắc tới chuyện này là nghiến răng nghiến lợi, tức đến nỗi Tử điện trên ngón tay hắn kêu tanh tách.
Nghe nói Ôn Triều lấy tiên kiếm của bọn hắn thưởng cho đám thủ hạ Ôn gia, đi đến đâu thưởng đến đó.
Ôn Triều sau khi huyết tẩy Liên Hoa Ổ, liền coi vùng đất Kinh Sở là địa bàn của mình, cắm rễ ở Giang Lăng, đem "Giáo hoá tư" của gã dọn đến nơi đó, tiếp tục ức hiếp những đệ tử huyền môn không kịp chạy trốn.
Người Lam gia đều trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh, tiếng luyện kiếm và linh khí vang lên bên tai không dứt bên trong Vân Thâm, thỉnh thoáng Nguỵ Vô Tiện còn có thể nghe thấy tiếng Tử điện vun vút cuốn lấy.
Người Lam gia có linh khí riêng, Giang Trừng lại có Tử điện, chỉ còn lại mình hắn vẫn đang cầm một thanh kiếm hàng chợ, không thuận tay.
Việc Ôn gia đè nặng trong lòng bọn họ, căm hận xen lẫn với tức giận, gần như người nào cũng mang lệ khí trầm trọng, may mà ở Lam gia, đổi lại là tính cách đanh đá của người Vân Mộng, chắc mỗi ngày đều có người vung tay đánh nhau.
Dưới tình hình này, kiếm trong tay Nguỵ Vô Tiện không chỉ không thuận tay, mà thậm chí còn không nghe theo hắn, khiến hắn gần như không kiểm soát được sự bực bội bất an.
Đó là nguyên nhân thứ nhất.
Thứ hai, chính là con đường này đi tới một kết quả không chắc chắn.
Các nhà đều được phân công chiến thuật riêng, đứng mũi chịu sào là Nhiếp Minh Quyết, nếu Nhiếp Minh Quyết dẹp xong được Hà Giản, vậy thì y có thể bảo vệ vùng đông nam không bị xâm phạm, sẵn tiện coi như bảo vệ được hai nhà Lam Kim.
Cho dù Kim Quang Thiện chỉ là bao cỏ, trong tình hình đó, chỉ cần Lam gia giữ vững, chi viện một chút, đến lúc đó Lang Gia sẽ như lấy đồ trong túi.
Nếu muốn nói thế gia không chắc chắn nhất trong số các nhà này, chính là hắn và Giang Trừng.
Hắn và Giang Trừng cần phải đi về phía tây, cho dù đoạt lại được Vân Mộng, cũng hoàn toàn giống như một mình một cõi, không có bất kỳ người nào che chở trên đầu bọn hắn hết.
Mà bọn hắn hiện nay lại không có thủ hạ.
Hắn bàn bạc với Giang Trừng đã lâu, kế hoạch là trên đường sẽ triệu tập môn sinh, nhưng nói lại thì, khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng nào có dễ dàng như thế.
Hai bọn hắn chỉ mười bảy mười tám tuổi, vẫn luôn là công tử thế gia được nâng niu, ăn ngon mặc đẹp, ngay cả ham chơi trên phố chợ cũng chưa bao giờ có kỹ năng la to rao hàng gì cả.
Để nói tới bọn hắn chỉ có bốn chữ: Tương lai khó lường.
Nguỵ Vô Tiện thoáng có một tia thất vọng lướt qua trong lòng, lơ đãng nhíu mày.
Lúc bọn hắn mới từ Vận Mộng trốn ra, Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng giống nhau, trong lòng chỉ nghĩ đến báo thù.
Tràn ngập trong phổi hắn là bầu nhiệt huyết, trong đầu chỉ toàn là muốn liều mạng với Ôn Triều.
Sau đó nhìn thấy Giang Trừng suy sụp, điều hắn muốn không phải là mù quáng rút kiếm ra khỏi vỏ như thế nữa.
Hắn không chỉ muốn báo thù, mà còn muốn báo thù thành công.
Bọn hắn nỗ lực thế này, chỉ có thành công, mới có ý nghĩa, nếu không bọn hắn chết trên đường, vậy thì chẳng khác gì ngày đó chết ở Liên Hoa Ổ.
Nếu như phải một đi không trở lại, thì cứ một đi không trở lại, nhưng thề quyết tâm cá chết lưới rách cùng với Ôn cẩu.
Chỉ cần có thể nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Ôn Triều khi tắt thở, thì bắt hắn trả cái giá nào cũng được.
Con chim nhỏ màu vàng trên xà nhà nhảy lên vài cái, kêu mấy tiếng, rồi vỗ cánh bay đi.
Chỉ còn mỗi câu nói "Ở lại