Vải lụa đỏ phấp phới trên Kim Lân Đai.
Trong không trung là tiếng cổ nhạc vui tai.
Nhưng ngoài tân lang, tân nương ra, thì thân thuộc hai nhà mang mấy gương mặt cười có vẻ cứng đờ.
Khách khứa đến đây cũng mang thần sắc thất thường.
Kim phu nhân cố giữ gương mặt tươi cười.
Đây là đại yến hội hôn lễ của nhi tử duy nhất của nàng.
Bởi vậy cho dù trong lòng không vui thì cũng phải nuốt trở vào.
Nàng mong chờ ngày này bao nhiêu năm.
Tưởng tượng mà ở trong lòng vẽ ra một cái quang cảnh thật mỹ miều.
Con trai của nàng khí phách hăng hái cưới tân nương mỹ lệ động lòng người.
Được người người chân thành chúc phúc...!chứ không phải lúng ta, lúng túng vì bị khách khứa ý vị thâm trường mà nhìn, cũng không ngấm ngầm bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ!
Bên dưới tay áo to rộng, bàn tay nàng nắm thành quyền.
Móng tay nhọn bấu vào lòng bàn tay.
Trong lòng bất kham, còn đối với vị "hảo phu quân" Kim Quang Thiện thì cực kỳ bất mãn, đối với Giang Vãn Ngâm xử sự không chu toàn làm liên lụy danh dự của con dâu thì cực kỳ phẫn nộ, càng đối với Ngụy Vô Tiện không lựa lời mà hủy hoại danh dự của hai nhà Kim Giang thì sinh oán hận!
Mặc dù Ngụy Vô Tiện cũng không biết là nhất ngôn nhất ngữ của hắn đang được người người lắng nghe.
Mặc dù là Ngụy Vô Tiện nói không có nửa điểm giả dối -- Kim Quang Thiện xác thật không có hảo ý, dã tâm bừng bừng.
Vân Mộng Giang Thị xác thực không đạo đức.
Nhưng nếu Ngụy Vô Tiện bên kia thủy kính không nói ra thì người trong thiên hạ sao có thể biết được?
Nàng nào có biết được, giờ phút này nàng và đệ đệ con dâu của nàng tâm hữu linh tê, cùng chung tiếng nói --- đều là Ngụy Vô Tiện sai!
"Đều là Ngụy Vô Tiện sai! Mẹ nói không sai.
Hắn quả nhiên là tai họa." Giang Vãn Ngâm nghĩ trong đầu.
Mắt hắn u ám, đứng ở bên trong hỉ đường, quanh hắn không có người nào bên cạnh, bởi vì nào có ai nguyện muốn cùng hắn giao lưu.
Mấy ngày qua, cho dù là hắn đi đến đâu, chung quy cũng là bị người khác dùng ánh mắt quái dị mà đánh giá.
Hắn lên đỉnh Loạn Táng Cương đưa lễ vật vậy mà còn bị Ôn Tình mỉa mai, châm chọc một trận rồi bị đuổi xuống núi!
Xích Phong Tôn cùng Lam Thị Song Bích lúc vào cửa cũng chỉ quét một cái nhìn nhàn nhạt qua, giống như thấy cái gì không tốt, rồi cũng quay đầu.
Thần sắc Hàm Quang Quân càng lạnh như băng, làm cho hắn hoài nghi có phải hay không thấy sát ý trong mắt y.
Mãn điện bên trong chỉ có Kim Quang Dao cười đón tiếp hắn.
Nhưng người này bất quá cũng chỉ là cái gia thần được rước về thôi.
Hắn cũng hạ mình gật đầu đáp lại rồi liền vào trong.
"Nhất bái thiên địa"
"Nhị bái cao đường"
"Phu thê giao bái"
Tân nhân mặc hỉ phục đỏ thẫm, dưới chỉ thị của ti nghi, hướng về vợ chồng Kim Quang Thiện mà quỳ lễ bái.
Giang Vãn Ngâm ánh mắt mơ màng nhìn cảnh này, không khỏi nhớ tới từ đường Liên Hoa Ổ.
Ở bên trong có hai cái linh bài lạnh băng.
Nếu không phải là Ngụy Vô Tiện xung lên làm anh hùng, Liên Hoa Ổ đã xảy ra chuyện gì? Nếu không phải Ôn gia ra tay độc ác, cha mẹ ta sao có thể chết?! Nếu không phải ta vì Ngụy Vô Tiện dẫn dắt truy binh rời đi, ta cần gì đến Kim Đan của hắn?
Ta không sai! Ta không có vong ân phụ nghĩa! Đây đều là bọn họ thiếu Giang gia ta!
Ta không có sai!!!
...
Tiệc cưới nhìn náo nhiệt, nhưng kết thúc thì âm thầm có một dòng chảy ngầm hứa hẹn biến cố.
Lam Thị Song Bích cùng hai anh em Xích Phong Tôn cùng ra về một lượt, nhưng mà không có ai về nhà nấy, mà dừng lại ở một tửu lâu của Nhiếp Thị.
Nhiếp Hoài Tang còn chưa đụng nước trà trên bàn đã chạy qua cửa sổ lớn nhất, rồi như ngửi được mùi ngon mà ghé qua cửa sổ ngẩng đầu nhìn lên.
Hắn một bên xem, một bên cười: "Đáng tiếc, đáng tiếc.
Lúc nãy Ngụy Huyng giống như còn hát.
Đáng tiếc Kim Lân Đài ồn quá, ta nghe không rõ! Không biết hắn về sau có hát nữa không..."
Làm Vong Cơ chăm chú nhìn thiếu niên đẹp muốn lóa mắt đang cưỡi ngựa ở bên kia thủy kính.
Bất động thanh sắc mà từ trong lòng ngực lấy ra một cái túi thơm