[ Sóng lay hoa sen trong hồ, mấy đóa phấn liên theo gió nhảy múa, nửa thẹn thùng nửa khả ái.
Trong đình hóng gió là một không khí nặng nề.
Sở Dục thần sắc buồn bã uống một ly rượu mạnh.
"Sở Liệt, ngươi theo ta đã bao nhiêu năm?"
"Chủ thượng, đã tám năm.
Tám năm trước, Hung Nô xâm chiếm Khương Quốc của ta.
Thôn nhỏ bên sông đều bị đồ sát.
Là Sở Lão Tướng Quân đã đem thuộc hạ từ chỗ chết cứu trở về.
Nhân thuộc hạ còn nhỏ tuổi, Lão Tướng Quân đã cho thuộc hạ đi theo bên người để làm bạn đọc.
Đến này đã được tám năm."
"Tám năm a, Sở Liệt.
Ngươi thay ta làm một chuyện." Sở Dục rót đầy một chén rượu nữa, uống một hơi cạn sạch.
Mưu sĩ trẻ tuổi, trung thành, tận tâm quỳ một chân xuống đất, ngữ khí kiên quyết: "Tướng quân có lệnh.
Tất phải nghe!"
Sở Dục đứng dậy, rồi nâng Sở Liệt lên, vỗ vai vị thân tín đã nhiều năm theo hắn này: "Ngươi hộ tống Biểu Tiểu Thư ra biên cảnh.
Tối nay liền xuất phát.
Đừng phụ tín nhiệm của ta."
Sở Liệt hai mắt kinh ngạc, thất thanh mà nói: "Tướng quân ngài không đi sao? Bệ hạ đã không còn là Nhị Hoàng Tử ngày trước nữa! Uy vọng của Sở Gia ở trong quân quá thịnh.
Vốn là làm cho bệ hạ bất mãn.
Hiện giờ ngài đánh cho Hung Nô đại bại mà chạy về, vì Khương Quốc của chúng ta thu hồi mười hai tòa thành trì càng làm cho hắn đêm không thể ngủ! Hắn căn bản là không tin ngài, không tin ngài tay cầm trọng binh lại cam nguyện khất cư nhân hạ, không tin Sở Gia chúng ta không có phản tâm!"
"Ngài ở lại sớm muộn cũng sẽ không toàn mạng! Giường chi sườn há dung người khác ngủ say *.
Bệ hạ là kẻ bảo thủ, tự phụ, đa nghi.
Lúc hắn bước lên đế vị kia một khắc khởi, hắn đã liền không còn là người bạn niên thiếu thân mật cùng chơi với ngài! Ngài xem trong dĩ vãng hắn đã làm những hạ sự đê tiện đó, nên biết phẩm tính của hắn thế nào! Hắn căn bản không phải là đế vương đáng giá cho chúng ta nguyện trung thành! Tướng quân, chúng ta cùng nhau đi thôi!"
(*: ý nói bên cạnh giường vua không có chỗ cho kẻ khác nằm)
Sở Dục cười khổ, lắc đầu.
Hắn làm sao không biết vị trong cung kia là người như thế nào, làm sao không biết vị bệ hạ kia đã sinh sát tâm đối với mình.
Nhưng Sở Gia không thể phản.
Sở Gia nam nhi sống là người của Khương Quốc, chết cũng là quỷ của khương Quốc.
Ai cũng đều có thể giơ lên lá cờ khởi nghĩa, chỉ có Sở Gia sẽ không chĩa kiếm về phía hoàng thất.
Hắn nắm hai tay, khom lưng hành lễ về phía từ đường của phủ tướng quân.
"Sở Liệt, ngươi đã đi theo ta tám năm, nên biết ta phải thuận theo lời thề của Sở Gia.
Ta và ngươi giống nhau.
Khương Quốc hoàng thất có ân tái tạo với Sở Gia.
Hoàng Thất bất nhân.
Sở Gia ta không thể bất nghĩa...!Đây là số mệnh của nam nhi Sở Gia đi!"
"Tướng quân!" ]
"Cắt! Xong cảnh!" Nghiêm Khánh chỉa ngón cái lên, cảm thấy mình đích thực là tìm đúng người.
Ngụy Vô Tiện tuy rằng tuổi nhỏ, nghe nói cũng chưa có học qua khóa kỹ thuật diễn nào.
Nhưng nhân vật Sở Dục này thật là vô cùng thích hợp với hắn.
Quả thực là giống như viết ra để cho hắn, hay là từ hắn mà viết ra vậy.
Kiều Tinh cũng cảm thấy diễn xuất của Ngụy Vô Tiện có bản sắc, hương vị riêng.
Đặc biệt là đoạn đối thoại này, hắn diễn thành một cảm giác khó tả.
Lời thoại này rõ ràng nên làm người hiện đại nghe tới chỉ đau đầu mà mắng hắn ngu trung.
Nhưng từ miệng Sở Dục của Ngụy Vô Tiện dường như làm cho người ta thấy được Sở Gia nam nhi đỉnh thiên lập địa là thế nào -- đó là khí tiết của quân tử!
Nàng cũng không nghĩ nhiều nữa.
Ngụy Vô Tiện đã chắp tay sau lưng đi tới.
"Vị tỷ tỷ này, ngươi xem ta tuấn không?" Hắn mặc một thân áo đỏ tinh xảo, bên hông đeo ngọc bội leng keng, tóc đen dài như lụa, cột lên cái quan ngọc cao cao.
Ở trong mắt phượng dường như có gợn sóng.
Đuôi mắt còn được chuyên viên trang điểm