Lam Vong Cơ nhìn bóng dáng chạy trối chết của huynh trưởng nhà mình, nhất thời ngây dại.
Mất nửa ngày, hắn mới hồi phục tinh thần.
Lông mi như không thấy mà nhẹ nhàng run rẩy, chậm rãi quay về chỗ ở.
Ba ngày chưa về, Tĩnh Thất vẫn một bộ dáng như khi hắn đi.
Chỉ có hương trong lư đỉnh đã sớm châm sạch.
Lam Vong Cơ tắm gội một phen, thay một thân bạch y sạch sẽ, lại lấy ra một quyển đàn hương mới, lần nữa bật lửa.
Khói nhẹ lượn lờ.
Mùi đàn hương như thấm vào ruột gan.
Hắn đi đến trước quầy, từ ngăn ám cách lấy ra một cái hộp gỗ tinh xảo, rồi đi đến án thư bên cửa sổ, ngồi xuống.
Nghe Ngụy Anh bên trong thủy kính cười nói, lại nhớ đến mấy lời của Ôn Tình trước sơn môn, mặt mày Lam Vong Cơ nhu hòa dần.
Mấy ngón tay nhẹ nhàng, cẩn thận mở nắp hộp mà bên trong chứa mấy vật trân quý.
Bên trong hộp gỗ không phải là kỳ trân dị bảo gì sất.
Bất quá cũng chỉ có mấy tờ giấy cũ, một đóa thược dược ép khô, một cái túi thơm tinh xảo bên trong có chứa bấn tóc đen của ai đó.
Mấy thứ này cùng với Tùy Tiện được đặt bên cạnh Tị Trần trên giá kiếm đều là Ngụy Anh lưu lại cho hắn.
Từng kiện, từng kiện đều chứa hồi ức hai người ở chung với nhau.
Hắn và Ngụy Anh quen biết không tới mấy năm.
Thời gian chung sống lại càng ít ỏi.
Nhưng thiếu niên hiệp nghĩa, can đảm đó đã sớm đi vào lòng hắn, tan vào máu thịt hắn.
Đời này, kiếp này, không bao giờ dứt bỏ.
Hắn vẫn luôn cho rằng Ngụy Anh thích nữ tử.
Bởi vậy đứng trước mặt Ngụy Anh cũng chưa từng biểu đạt tâm ý của chính mình.
Nhưng nếu Ôn Tình nói không sai, Ngụy Anh có lẽ đối với hắn không phải hoàn toàn vô tình?
Lam Vo Cơ do dự mà nhìn thiếu niên thần thái phi dương trong thủy kính, âm thầm quyết định nếu lúc gặp lại mà Ngụy Anh vẫn lẻ loi một mình, hắn...!Hắn sẽ liền hướng Ngụy Anh mà thẳng thắn nói ra việc ở Bách Dạ Sơn!
...
Thanh Hà Bất Tịnh Thế
Nhiếp Hoài Tang sai người hầu dọn ra cái ghế nằm trong viện, rồi lại đặt một cái án kỉ bên cạnh ghế.
Bên trên án kỉ là đủ loại trà, bánh, trái cây.
Sau đó liền thoải mái, dễ chịu mà nằm trên ghế, ăn bánh, xem phim chuyện ngày thường ở Dị Giới của Ngụy huynh.
Hắn còn một bên xem, một bên lải nhải không ngừng, trong chốc lát đã ồn ào: "Các ngươi nhìn xem, trợ lý của Ngụy huynh nhiều người cơ linh thế kia.
Không