Tấm đệm trải trên mặt đất đã sớm bị bọn họ làm cho nhăn nhúm, trọc dịch mà hai người bắn ra dính đầy trên mặt đệm, tạo thành vết ố rải rác khắp nơi.
Mà Ngụy Vô Tiện dường như không mấy quan tâm đếm chuyện đó, hắn quỳ bên trên tấm đệm, vểnh mông lên cao, tùy ý để Lam Vong Cơ ở phía sau tận tình chà đạp.
Mông hắn mượt mà tròn trịa vểnh cao, hai đoàn thịt trắng nõn như hai quả đồi cong tròn.
Lam Vong Cơ nắm lấy hai ngọn đồi miên man kia mà nắn bóp, xúc cảm trong tay cực tốt, xoa tới xoa lui, rồi mạnh mẽ vạch hai quả đồi sang hai bên, để lộ sơn cốc đang ẩn mình bên trong.
Hang động bí ẩn trong sơn cốc kia đang ngậm chặt lất cự vật khổng lồ của y, nếp gấp ở mép động đều bị san phẳng, lộ ra một màu đỏ chín rục, theo động tác đâm thọc mà rỉ ra chút dịch trắng đục mà trước đó y rót đầy vào.
Hắn lầm bầm rên rỉ, phát ra âm thanh khiến người ta phải đỏ mặt xấu hổ.
Ngụy Vô Tiện mệt đến mức kêu cũng không nổi nữa, hai tay chật vật chống trên mặt đất, cúi đầu, phát ra từng tiếng rên rỉ yếu ớt.
Hắn thực sự rất mệt, nhưng thân thể không còn nghe hắn sai khiến nữa, vật giữa hai chân vẫn cao cao dựng thẳng, lỗ sáo rỉ nước thành từng dòng, dọc theo thân cột, tí táp nhỏ xuống đất.
Cung khang của hắn bị Lam Vong Cơ xâm nhập, cự vật thô bạo tiến vào trong, khoái cảm tột đỉnh khiến hắn vẫn luôn trong trạng thái cao trào, không ngừng bắn tinh.
Các giác quan của Ngụy Vô Tiện đều bị tê liệt, hắn thật không biết mình ở chỗ này làm với Lam Vong Cơ được bao lâu rồi.
Mãi đến khi chân trời đằng xa dần dần sáng lên, ánh nắng ban mai xuyên qua từng tán cây rậm rạp trong rừng, từng chút từng chút rơi xuống mặt đất, Ngụy Vô Tiện mới cảm thấy có chút chói mắt, bấy giờ mới phát hiện trời đã sáng từ khi nào.
Hắn hơi quay đầu lại, gọi: "Lam Trạm..."
Nói xong hắn mới phát hiện giọng mình đã khàn đặc lại, hắn đúng là đã rên la đến sắp mất tiếng, vậy mà lực đâm thọc của Lam Vong Cơ ở phía sau không hề yếu đi chút nào.
Thế này, thế này,...!thật đúng là, mạnh đến bất thường rồi.
Thấy Ngụy Vô Tiện gọi mình rồi lại không nói gì nữa, Lam Vong Cơ cúi xuống, ghé sát vào tai hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy?"
Theo động tác cúi xuống của y, dương v*t ở trong cơ thể hắn thay đổi góc độ, Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu rên lên: "A!
Cần cổ thon mảnh của Ngụy Vô Tiện đột ngột đập vào trong mắt của Lam Vong Cơ, sau gáy tản ra hương thơm mê người, khiến Lam Vong Cơ bồi hồi một lúc lâu.
Y là một người cực kỳ biết kiềm chế bản thân, ngay cả lúc này cũng không ngoại lệ.
Lam Vong Cơ nhịn xuống ham muốn mãnh liệt trong lòng, cuối cùng chỉ hạ xuống nơi đó một nụ hôn nhẹ nhàng, liếm đi từng giọt mồ hôi, cũng không hạ miệng xuống nơi mê người ấy mà hướng về phía vai hắn, cắn xuống.
Ngụy Vô Tiện đã sớm bị cắn đến không nơi nào trên cơ thể là không có dấu răng của y, cũng đã quen với lực cắn người này, vậy nên hắn cũng không phản kháng, ngược lại phát ra tiếng rên rất nhỏ, có chút hưởng thụ: "Ừm..."
Lam Vong Cơ liền ôm chặt hắn, nơi hai người tương liên khít chặt lấy nhau, lưng Ngụy Vô Tiện áp chặt vào lồng ngực y, thu người vào trong vòng tay của Lam Vong Cơ, lắc lư thắt lưng nghênh hợp.
Hắn cảm thấy bản thân bị mùi đàn hương kia vây khốn, mê hoặc tâm thần, mất đi lý trí.
Trước mắt chợt lóe lên từng mảng sáng trắng, hắn trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Ngụy Vô Tiện ngủ rất sâu, cho dù đầu óc đã tỉnh táo rồi nhưng hắn vẫn cảm thấy mí mắt nặng trĩu, không tài nào mở mắt được.
Cảm thấy trên trán có gì đó lành lạnh, hắn khó chịu "Ưm" một tiếng, đưa tay lên sờ, thì ra trên trán là một cái khăn ướt.
Hắn kéo cái khăn ướt kia xuống đắp lên đôi mắt sưng húp của mình, một lúc sau thì nặng nề mở mắt ra.
Ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mắt, hắn cau mày kéo khăn xuống che mắt lại, lại quay đầu sang một bên, vừa hay nhìn thấy Lam Vong Cơ ngồi gần đó, thổi lửa nấu cơm.
Có lẽ vì nghe thấy động tĩnh bên này nên Lam Vong Cơ ngước mắt nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, nhưng rất nhanh y lại rũ mắt xuống nhìn về phía nồi cơm đang sôi sùng sục bên cạnh.
Lam Vong Cơ như thế này, rõ ràng là đang né tránh ánh mắt của hắn, khiến Ngụy Vô Tiện như bừng tỉnh sau giấc mộng dài, nhảy dựng lên ngồi dậy.
"A!" hắn không nhịn được mà rên lên.
Ngụy Vô Tiện vừa động, cảm giác đau đớn ở thắt lưng khiến hắn khóc không thành tiếng, rõ ràng là đang nhắc nhở hắn, đêm qua rốt cuộc hắn đã làm chuyện "tốt" gì.
Trong Vũ Lộ kỳ, tuy ý thức có phần mờ mịt, nhưng cũng không phải là mất trí nhớ, Ngụy Vô Tiện nhớ vô cùng rõ ràng mọi chuyện.
Hắn và Lam Vong Cơ...!ở ngay tại nơi này, tùy ý bên một bụi cỏ trong rừng, lăn qua lộn lại làm cả một đêm.
Hắn ôm trán, tự vấn chính mình, Ngụy Vô Tiện, ngươi làm sao vậy hả? Cứ thế mà bị người ta...người ta...!ngươi ngươi ngươi ngươi, thật là! Lý nào lại vậy chứ?
Lam Vong Cơ, y cũng sao vậy hả nè? Chẳng phải y vốn là người thanh tâm quả dục, chính nhân quân tử sao? Vậy mà y...y...y dám làm ra chuyện như vậy với mình, lý nào lại vậy chứ?
Nhưng ngẫm lại thật kỹ mọi chuyện, đây cũng đâu phải là lỗi của Lam Vong Cơ.
Là chính hắn tự mình bò lên người Lam Vong Cơ, liều mạng câu dẫn y, thậm chí còn tự mình ngồi lên thân của người ta mà tự di chuyển.
Hắn vội lắc lắc đầu, xua hình ảnh hương diễm đêm qua ra ngoài.
Nhưng hành vi đêm qua của hắn, dù nghĩ như thế nào, cũng đều xem như là hắn, đã cưỡng ép Lam Vong Cơ phải làm....!chuyện đó với mình.
Vũ Lộ kỳ thật khủng khiếp quá đi! Đến lúc này Ngụy Vô Tiện mới hiểu được uy lực khủng bố này của Vũ Lộ Kỳ.
Nếu là Ngụy Vô Tiện của bình thường, có đánh chết hắn cũng không bao giờ làm ra những chuyện như thế này.
Những hành động, lời nói câu dẫn khi ấy, hoàn toàn là do Vũ Lộ Kỳ kia khiến hắn mất kiểm soát mà làm ra thôi.
Nhưng mà, thật không hổ danh là Ngụy Vô Tiện mà.
Dù là Khôn Trạch, hắn cũng là một Khôn Trạch có thể cưỡng bách một Càn Nguyên.
Ngụy Vô Tiện vs Lam Vong Cơ, ván thứ sáu, bị Ngụy Vô Tiện xóa bỏ, vậy nên không có người chiến thắng!
Hắn vụng trộm liếc nhìn Lam Vong Cơ một cái, người nọ đến mặt cũng thèm hướng về phía hắn.
Hai người đã từng nhiệt tình dây dưa một đêm, vậy mà bầu không khí bây giờ lại lạnh đến rùng mình.
Lam Vong Cơ đến một câu cũng không nói, thậm chí ngay cả mắt cũng không thèm nhìn.
Ngụy Vô Tiện thật ra cũng hiểu cho tâm trạng y hiện giờ, bởi vì ngay cả một thông minh nhanh miệng như hắn cũng không biết nên nói gì bây giờ.
Nếu giống như tình tiết trong thoại bản, say rượu loạn tình thì sau đó chắc là một bên phải chịu trách nhiệm với bên còn lại.
Nhưng hắn và Lam Vong Cơ đã là đạo lữ, hình như ngay cả lời phụ trách cũng không cần phải nói ra nữa.
Cho nên, bây giờ chắc là Lam Vong Cơ đang cảm thấy thiệt thòi dữ lắm.
Ngụy Vô Tiện trong lòng thầm thở dài, chịu thiệt thòi như vầy, ắt hẳn là y đang giận dữ lắm đây, tiểu cổ hủ sợ là sắp tới đây thọc hắn hai kiếm rồi!
Quả thật, Lam Vong Cơ thực sự đứng dậy lại gần.
Ngụy Vô Tiện cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, ưỡn ngực thừa nhận hai kiếm của y.
Ai ngờ Lam Vong Cơ lại nói: "Thân thể, không sao chứ?"
Đúng rồi, người như Lam Vong Cơ, sao có thể làm ra chuyện trả thù người khác như vậy chứ? Sợ là dù bị người ta cưỡng bách làm loại chuyện này, y vẫn sẽ lo lắng cho sức khỏe của người ta thôi.
Ngụy Vô Tiện nói: "Tốt, tốt lắm.
Nhưng mà sau này, nếu lại có vụ cần đồng nam đồng nữ gì đó, chúng ta sẽ không đi được nữa rồi.
Ha ha ha.
"
Hắn thật chỉ muốn nói thêm vài câu cho không khí bớt lúng túng, nhưng sau khi nói xong, Lam Vong Cơ lại " Ừm" một tiếng đáp trả, vậy là bầu không khí lại càng thêm lúng túng.
Cả hai đều im lặng, không biết phải nói gì với nhau nữa.
Ngụy Vô Tiện nhìn qua dòng suối bên cạnh, khép chặt vạt áo trung y trên người mình, nói: "Ta, ta đi tắm một chút."
Lúc hắn đứng dậy rồi mới nhận ra hai chân mình đã mềm nhũn, loạng choạng một chút, thiếu chút nữa là ngã xuống đất rồi.
Lam Vong Cơ vừa hay bên cạnh kịp đỡ lấy hắn, sau đó nói: "Để ta giúp ngươi."
Hai má Ngụy Vô Tiện lập tức đỏ bừng, hoảng hốt la lên: "Ta, ta, ta, ta, tại sao ta phải cần ngươi tắm rửa giúp chứ? Ta không cần!"
Nói xong rồi hắn mới thấy Lam Vong Cơ chỉ bước qua đỡ lấy tay hắn.
Bây giờ hắn mới nhận ra, Lam Vong Cơ là muốn giúp hắn qua bên suối, chứ không phải muốn giúp hắn tắm rửa.
Ngụy Vô Tiện, ngươi, ngươi, rốt cuộc đầu ngươi cả ngày nghĩ đến chuyện gì vậy hả? Mắc mớ gì Lam Vong Cơ lại muốn tắm rửa cho ngươi chứ?
Lam Vong Cơ cũng không có giận gì đối với phản ứng quá khích vừa rồi của Ngụy Vô Tiện, hàng lông mi thanh mảnh nhẹ nhàng run lên, y rũ mắt, không dám nhìn hắn.
Điều này làm cho Ngụy Vô Tiện càng thêm hụt hẫng, hất tay y ra, nói: Để ta tự mình đi!"
Ngụy Vô Tiện chịu đau, một đường đi thẳng ra suối.
Lam Vong Cơ nhìn bóng lưng lảo đảo của hắn, không dám đi theo, ở phía sau gọi một tiếng: "Ngụy Anh."
"Lại gì nữa?".
Thấy ngữ khí của hắn không được tốt lắm, Lam Vong Cơ mím môi, im lặng một chút rồi nói: "Thứ bên trong, không cần lấy ra."
Ngụy Vô Tiện khó hiểu, quay đầu lại, hỏi: "Là cái gì? Ngươi nói rõ hơn chút đi! "
Thấy đôi mắt của Lam Vong Cơ khẽ chớp động, trong nháy mắt hắn liền sững người lại.
Thứ bên trong người hắn, còn gì khác ngoài tinh dịch mà Lam Vong Cơ bắn ra chứ? Dĩ nhiên, mấy thứ thô tục như vầy, sao Lam Vong Cơ nói ra miệng được? Không, cho dù Lam Vong Cơ muốn nói, hắn cũng không muốn nghe! Ngụy Vô Tiện vội vàng nói: "Đừng! Ngươi không cần nói ra đâu!"
Nhưng mà không đúng lắm nha.
Là hắn đau khổ cầu xin, cầu Lam Vong Cơ bắn vào, bây giờ sao y lại không cho mình lấy ra chứ? Lỡ như, lỡ như không cẩn thận để cho có thai, có một đứa nhỏ trong bụng thì...Mẹ kiếp! Sao có thể được chứ?
Dù bọn họ chỉ cách nhau vài bước chân, nhưng Lam Vong Cơ cũng không dám đi qua đó.
Đêm qua, y vừa mới cảm thấy mình đã đến gần Ngụy Vô Tiện hơn được một chút, vậy sao bây giờ, chỉ cách nhau mấy bước chân thôi mà y lại cảm thấy xa xôi đến vậy chứ?
Y cảm thấy có chút hối hận.
Bản thân không chịu được cám dỗ hương diễm kia mà đem nhụy hoa còn non xanh ngây ngô mà hái xuống.
Phải biết rằng, hạt sen chưa chín, vào miệng mới đầu là thanh ngọt, nhưng hậu vị lại là đắng chát.
Thấy Ngụy Vô Tiện hỗn loạn thối lui, y thở dài, hỏi: "Vì sao không đọc sách ta đưa?"
Ngụy Vô Tiện nhớ tới quyển sách kia, Lam Vong Cơ còn đặc biệt dặn dò hắn phải xem cho kỹ, là bản thân Ngụy Vô Tiện lười biếng không chịu xem.
Mỗi lần đề cập tới mấy vấn đề liên quan đến học hành thế này, hắn theo bản năng sinh ra chút sợ hãi né tránh, vội vàng nói: "Có xem! Ta có xem rồi...!xem được, ừm...ba trang..."
Xem ra mấy thứ quan trọng nhất hắn chưa xem rồi, vậy nên Lam Vong Cơ đành phải tự mình nói cho hắn biết: "Vũ Lộ kỳ của Khôn Trạch bình thường sẽ kéo dài từ ba đến năm ngày.
Để lại tinh nguyên của Càn Nguyên ở bên trong, có thể giảm bớt các phản ứng của Vũ Lộ kỳ.
Nếu lấy ra, ngươi sẽ trực tiếp tiến vào Vũ Lộ kỳ nữa."
Phải một lần nữa lâm vào tình cảnh như ngày hôm qua sao? Ngụy Vô Tiện ngàn vạn lần không muốn trải qua cảm giác ấy một lần nào nữa! Lại nghe Lam Vong Cơ nói tiếp: "Nhưng cũng không duy trì được bao nhiêu lâu.
Đợi ngươi nghỉ ngơi một hồi, chúng ta khởi hành đến thị trấn gần nhất mua thuốc."
Lam Vong Cơ đã sớm đem sách cùng thuốc đưa cho hắn, cũng nhiều lần nhắc nhở, là bản thân hắn chủ quan không để tâm.
Mọi chuyện rối rắm bây giờ, tất cả đều là lỗi của một mình Ngụy Vô Tiện.
Ấy vậy mà Lam Vong Cơ vẫn nhẫn nại giải đáp cho hắn.
Hiếm khi nghe được y một hơi nói nhiều như thế, ấy vậy mà lại nói về cái đề tài này, thật là làm khó cho y mà.
Trong lòng hắn kêu gào thảm thiết: Ngụy Vô Tiện, nhìn đi, ngươi đã gây ra chuyện tốt gì rồi nè! Hắn ngượng ngùng quay mặt đi, giọng nói trầm xuống không ít: "Biết rồi!"
Ngụy Vô Tiện thật tâm phiền ý loạn, lung tung cởi quần áo ra, vội vàng nhảy xuống suối.
Chỗ này nước cạn, hắn hơi lảo đảo đi về phía giữa suối, nhưng sâu nhất cũng chưa qua khỏi bắp chân của hắn.
Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu.
Mong mọi người ủng hộ chính chủ.
Thân!
Ngụy Vô Tiện vốn muốn dùng nước lạnh để khiến mình bình tĩnh lại, nhưng ngay cả nước cũng không cho hắn được như ý.
Hắn vốc nước lên rửa mặt, rồi lại vốc nước lên chà xát trước ngực.
Nhưng Ngụy Vô Tiện đột nhiên thấy có gì đó sai sai.
Hắn nhìn người mình một lượt từ trên xuống, phát hiện trên người