Ngụy Vô Tiện nghĩ, con yêu quái này, ngay cả một chút động tác nhỏ khi ăn cơm giữa bọn họ đã chịu không nổi rồi, nếu tận mắt nhìn hai người động tình thân mật, chắc chắn sẽ ngay lập tức xông vào ngăn cản, vậy thì bọn họ sẽ nhân cơ hội đó tóm gọn yêu quái, thoát thân ra ngoài, cho nên, hắn mới cùng Lam Vong Cơ dựng lên màn kịch vừa rồi.
Cái khó ở đây là yêu quái này vẫn luôn nghe lén nhìn trộm hai người, Để tránh lộ kế hoạch nên Ngụy Vô Tiện không tiện nói rõ, vừa rồi là cố ý kích thích Lam Vong Cơ, may mà Lam Vong Cơ hiểu hắn, không cần hắn nhiều lời cũng có thể hiểu được ý đồ của mình, vì thế, y thuận nước đẩy thuyền, theo lời hắn mà phối hợp.
Quả nhiên, nữ yêu quái này sụp bẫy vọt vào, bị bọn họ bắt giữ, chỉ là không ngờ nàng luôn mạnh miệng tỏ ra mình nguy hiểm, nhưng thật ra lại quá yếu bóng vía, mới dọa chút thôi đã lăn ra xỉu.
Nhưng cho dù nàng ngất đi rồi, thì chỉ cần chờ nàng tỉnh lại, Ngụy Vô Tiện tự có biện pháp bắt nàng mở kết giới ra.
Mọi chuyện lẽ ra đã diễn ra theo đúng kế hoạch của Ngụy Vô Tiện, thật không ngờ lại bị Vũ Lộ kỳ này phá tan tất cả.
Ngụy Vô Tiện thầm đếm lại một chút, nói: "Không thể nào, đã sáu ngày rồi, sao ta còn..."
Lam Vong Cơ từng nói qua, bình thường Vũ Lộ kỳ sẽ kéo dài từ là ba đến năm ngày.
Nhưng hắn lại nghĩ, cũng như việc Giang Yếm Ly đau bụng mỗi tháng, mấy chuyện như vầy sao mà chính xác được.
Đôi khi bảy tám ngày cũng có, khi cơ thể không khỏe, mười ngày nửa tháng cũng không phải không thể.
Giang Yếm Ly còn bởi vì vậy mà thỉnh mấy đại phu qua thăm khám, bốc thuốc điều trị.
Lam Vong Cơ nói: " Ngụy Anh, thuốc.
"
Ngụy Vô Tiện vội vàng nói: "Có mang." Đừng hoảng, đừng hoảng, may mà mình vẫn có mang theo thuốc.
Hắn sờ vào vạt áo trước ngực, lấy ra một bình thuốc nhỏ, mở nắp đổ ra lòng bàn tay, sau đó lắc hai cái, ba cái, bốn cái, điên cuồng lắc lắc......!vậy mà trên tay vẫn như cũ không có gì, hắn bắt đầu luống cuống: "Lam Trạm, hình như, hết thuốc rồi.
"
Y lấy cái bình trong tay Ngụy Vô Tiện qua xem, đúng là không còn gì.
Lam Vong Cơ thập phần bất đắc dĩ nói: "Không phải đã cho ngươi mấy bình sao?"
Đúng là Lam Vong Cơ mua cho hắn mấy bình lận, nhưng hắn lại không mang theo.
Thấy Lam Vong Cơ cau mày nhìn mình, Ngụy Vô Tiện nói: "Ta, ta ra ngoài bắt yêu, mang theo nhiều chai lọ như vậy làm gì?" Lam Vong Cơ vẫn như cũ nhìn Ngụy Vô Tiện, hắn lại nói: "Chẳng phải lần này ra ngoài ngươi cũng chỉ mang vật dụng để bắt yêu thôi sao? Mấy thứ khác ngươi đều để lại quán trọ mà!"
Lam Vong Cơ nói không lại hắn, đành trầm mặc im lặng.
Theo làn tín hương ngày càng nồng đậm ngọt ngào lan tỏa khắp gian phòng, hơi thở của Ngụy Vô Tiện càng lúc càng nặng nề, Lam Vong Cơ cũng bị làn tín hương này hun đến không chịu nổi, y đỡ trán, xoa xoa hai thái dương đang nhảy lên thình thịch của mình, nhắm hai mắt lại.
Ngụy Vô Tiện cả người nhũn ra, ngã ngồi xuống giường.
Nhìn thấy tấm áo khoác ngoài trắng như tuyết trên giường đang tản ra mùi hương thơm ngọt dễ chịu, hương thơm kia thật quá mức mê người, làm cho trái tim hắn nhảy loạn điên cuồng, bất giác hắn ngả người xuống nằm lên giường, đem tấm áo kia vùi vào trước ngực, xoa xoa lên cơ thể mình.
Trong ngực phát ra từng luồng ngứa ngáy khó nhịn, Ngụy Vô Tiện cách lớp quần áo điên cuồng xoa nắn, nhưng hắn biết, chỉ vậy vẫn không đủ, hắn muốn nhiều hơn như thế.
Ngụy Vô Tiện thở hổn hển, trong miệng lẩm bẩm rên rỉ: "Ưm...!Lam Trạm, Lam Trạm..."
Chỉ tín hương ngọt ngào mê người kia thôi cũng đã khiến Lam Vong Cơ tiêu hết toàn bộ nghị lực kiềm chế của mình.
Ấy thế mà Ngụy Vô Tiện còn liên tục ngâm nga, kêu tên y liên tục, khi thì mềm mại, khi rên rỉ thảm thiết, lăn lộn khó nhịn, thật không khỏi khiến người khác lo lắng, thương tiếc, khiến y không kiềm được mở mắt liếc nhìn.
Vừa nhìn thoáng qua, y liền hối hận.
Ngụy Vô Tiện gương mặt ửng hồng, tự lôi kéo vạt áo của mình ra, xiêm y đã cởi hơn nửa.
Một tay cầm quần áo của y xoa xoa vào trước ngực mình, một tay lại vuốt ve hạ thân, dùng ánh mắt gần như là si mê để nhìn y.
Tầm mắt vừa giao nhau, hắn liền vươn cái lưỡi đỏ tươi ra, liếm liếm khóe miệng: "Lam Trạm, lại đây đi.
Dù sao cũng là thiên tính, ngươi cũng không cưỡng lại được.
Thay vì ngồi đó nhẫn nhịn khổ sở, chi bằng cùng ta tiêu dao khoái hoạt một phen, được không?"
Đôi mắt thiển sắc lưu ly kia trợn lên trừng hắn, Ngụy Vô Tiện lại một chút cũng không sợ, trái lại còn nhẹ nhàng cười rộ lên: "Lam nhị công tử, đừng trừng ta.
Ngươi biết không, mỗi lần ngươi trừng ta, ta đều sẽ nhớ tới lúc ngươi hung hăng đâm vào bên trong ta đó.
"
Rốt cuộc, Lam Vong Cơ cũng thả tay xuống, phá lệ mở miệng trả lời cho câu nói mời gọi trắng trợn, dâm lãng vừa rồi của hắn: "Đây là tự ngươi nói."
Dứt lời, y lấy túi càn khôn ra, đem yêu quái ngất xỉu trên mặt đất thu vào trong túi, tháo Tị Trần bên hông xuống, cùng túi càn khôn đặt lên mặt bàn.
Lúc y tới bên giường, Ngụy Vô Tiện đã ngồi dậy, cởi áo mình ra, vươn tay về phía y.
Lam Vong Cơ còn nhanh hơn so với động tác của hắn, chống một đầu gối lên giường, nắm lấy cánh tay hắn, kéo Ngụy Vô Tiện đến trước người mình.
Đôi con ngươi của Ngụy Vô Tiện lấp lánh hàm chứa ý cười, trong nháy mắt, hai người lao vào hôn nhau.
Cả người Ngụy Vô Tiện rất nóng, hơi thở cũng rất nóng, nhưng hình như vẫn không nóng bằng nụ hôn này.
Lưỡi của Lam Vong Cơ đưa vào trong miệng hắn, mang theo cảm giác nóng rực, đầu lưỡi ma sát vào từng khối thịt mềm mại trong miệng hắn, quấn chặt lấy đầu lưỡi của hắn, liên tục mài lên mặt lưỡi hắn, khiến hắn cảm thấy khuôn miệng tê dại, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn không có bất kỳ ý nghĩ kháng cự nào, ngược lại hắn còn cực kỳ nhiệt tình đáp lại.
"Ưm!", một tiếng rên nho nhỏ phát ra từ khóe miệng hắn, là Lam Vong Cơ cắn lên đầu lưỡi Ngụy Vô Tiện một cái, sau đó cuốn cái lưỡi của hắn vào trong miệng mình, tinh tế liếm mút.
Hai cái lưỡi lăn qua lộn lại khuấy động, nước bọt trong miệng tất nhiên là không ngăn lại được, cũng không phân biệt được là của ai với ai, từ khóe miệng tràn ra, tí táp theo cổ trượt xuống dưới.
Bọn họ cũng không bận tâm đến điều này, dục vọng xúc động ở hạ thân càng làm cho hai người không thể nhịn được mà dán sát vào nhau, vật giữa hai chân hung hăng va chạm, Ngụy Vô Tiện cọ về phía y, Lam Vong Cơ liền đỉnh về phía hắn.
Hai người đều cảm nhận được, không ai hơn ai, đều đã vừa cương vừa cứng.
Chỉ là ma sát cách một lớp quần thôi mà Ngụy Vô Tiện đã bị y cọ đến phát run từng trận, phía trước rỉ ra thanh dịch, phía sau càng là lũ lụt lan tràn, còn vô cùng ngứa ngáy, ngứa đến trong lòng khó chịu.
Bây giờ Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ muốn Lam Vong Cơ đi vào bên trong, giải tỏa cơn khát trong người hắn.
Hắn tranh thủ khoảng nghỉ ngắn ngủi giữa các lần hôn môi, thở hổn hển lên tiếng: "Ha, ha...!Lam, Lam Trạm.....", vừa nói hắn vừa vuốt ve giữa hai chân Lam Vong Cơ, xoa xoa thứ có thể làm cho hắn dục tiên dục tử kia, tiếp tục nói: "Nhanh, cho ta."
Lam Vong Cơ biết, Ngụy Vô Tiện lại không ổn rồi.
Đây là Ngụy Vô Tiện đã bị khuất phục dưới bản năng trong Vũ Lộ kỳ, vốn đã mê muội trong dục vọng, hơn nữa đã thực tủy biết vị, vậy nên bây giờ lại càng là nhiệt tình phóng đãng hơn rất nhiều lần.
Lam Vong Cơ còn chưa kịp làm gì, Ngụy Vô Tiện đã lộ liễu sờ lên dương v*t của y, mời gọi y một cách trắng trợn.
Nhưng, một Ngụy Vô Tiện như vậy, ai có thể cự tuyệt được chứ?
Lam Vong Cơ lại hôn hắn lần nữa, lần này càng kịch liệt hơn, không cho hắn chút không gian để thở nào, tay y lần xuống dưới kéo quần hắn xuống, Ngụy Vô Tiện cong đầu gối phối hợp với y, sột soạt vài cái đã bị cởi sạch.
Mà bàn tay của hắn cũng ra sức sờ lấy thứ kia, theo mạch đập trên dương v*t của Lam Vong Cơ, từng nhịp từng nhịp run lên.
Đến khi Lam Vong Cơ buông môi hắn ra, một sợi tơ bạc thật dài nhiễu xuống, treo lên bên cổ của hắn.
Ngụy Vô Tiện giơ tay cuộn sợi tơ đó lại, đưa lên môi, liếm liếm đầu ngón tay của mình.
Đầu lưỡi đỏ tươi cuộn lại, hắn mỉm cười: "Mùi vị này, không ngon bằng thứ lần trước.
"
Nhớ tới đêm đó, Ngụy Vô Tiện bị y làm cho cả người đều dính nhớp tinh dịch hoan ái, hơi thở của Lam Vong Cơ liền trở nên gấp gáp.
Ngụy Vô Tiện quỳ ở mép giường, áp sát vào lồng ngực y, đưa tay mò vào trong vạt áo, sờ được cơ ngực rắn chắc của y, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ vài vòng lên làn da nóng bỏng ấy, dùng một chất giọng mềm mại đầy dụ hoặc, thỏ thẻ vào tai y: "Lam Trạm, cho ta nếm thử đi."
Lam Vong Cơ đẩy tay hắn ra, Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút, lại thấy y cởi thắt lưng, thoát áo, để lộ cơ thể trắng nõn cân đối, cơ bắp săn chắc kia.
Nội tâm Ngụy Vô Tiện càng xúc động, cơ thể càng kêu gào đói khát.
Y cũng nhanh chóng cởi quần ra, theo quần dài trượt xuống, thứ giữa chân Lam Vong Cơ càng hiện ra rõ ràng, cao cao đứng thẳng, hiên ngang ở bụng dưới, hoàn toàn không phù hợp với khuôn mặt thanh lãnh, toát ra vẻ cấm dục kia của y chút nào.
Thứ đó vừa dài vừa thô, hiện giờ cương đến gân xanh nổi hết cả lên, chuyển thành màu đỏ tím.
Rõ ràng là nhìn dữ tợn như vậy, nhưng lại làm cho Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không dời mắt đi đâu được.
Hắn nuốt một ngụm nước miếng, ngơ ngác nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ véo một cái trên ngực hắn, Ngụy Vô Tiện "A!" lên một tiếng, mới hoàn hồn lại.
Lam Vong Cơ cúi đầu, ở bên tai hắn, thấp giọng nói: "Chuyên tâm."
Ngụy Vô Tiện cũng không có không chuyên tâm, chẳng qua là "tâm" của hắn, toàn bộ đều đặt ở trên người Lam Vong Cơ hết cả rồi.
Đó chinh là "tình động".
Nhưng cho dù đã nhận ra được rồi, hắn cũng không kéo trái tim của mình lại được, ngược lại, cảm giác động tình lại càng thêm mãnh liệt.
Cái này thật không trách hắn được, hắn chỉ cảm thấy, mẹ nó, nam nhân này đẹp mắt chết đi được!
Lúc mặc quần áo đã đẹp rồi, cởi sạch ra lại càng đẹp hơn, e rằng cũng chỉ có Lam Vong Cơ mà thôi.
Đổi lại, nếu là một người nào khác dám triển lãm "tiểu đệ" của mình, lắc qua lắc lại trước mặt Ngụy Vô Tiện thế này, nhất định hắn sẽ làm cho tên đó đoạn tử tuyệt tôn.
Nhưng khi Lam Vong Cơ một tay nắm dương v*t của mình, cả người dần áp sát lại gần, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy có một lực hấp dẫn cực lớn, khiến hắn không dứt ra khỏi người y được.
Lam Vong Cơ nắm lấy vật giữa hai chân hắn, ma sát qua lại, không ngừng kích thích hắn.
Lập tức thắt lưng của Ngụy Vô Tiện mềm nhũn ra, nhưng lại bị khuỷu tay Lam Vong Cơ khóa lại, tay kia của y vươn xuống huyệt khẩu ẩn giấu giữa khe hở của hai mông hắn, chậm rãi dò xét.
Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu.
Mong mọi người ủng hộ chính chủ.
Thân!
Chỗ kia đã sớm đợi không được, chảy nước đến ướt hết một vùng giữa đùi.
Ngón tay y chỉ vừa chạm nhẹ vào, huyệt khẩu liền đói khát run rẩy, gấp gáp mút lấy đầu ngón tay của y.
Lam Vong Cơ trực tiếp dùng hai ngón tay tiến vào, sờ qua huyệt khẩu của hắn, nhẹ nhàng cắm vài cái vào trong huyệt động, hỏi hắn: "Còn đau không?"
Ngụy Vô Tiện làm gì còn có tâm tư bận tâm về vết thương lần trước, hắn thở hổn hển: "A...không đau, sướng..."
Hắn thật sự sảng khoái vô cùng.
Tuy trong hậu huyệt chỉ là ngón tay mà thôi, nhưng phía trước của hắn lại đang cọ xát với dương v*t của Lam Vong Cơ, gân xanh nổi lên ma sát tới lui, lại bởi vì kích thước của hắn nhỏ hơn y một chút, cho nên hắn chính là bị Lam Vong Cơ đè ra mà cọ, sướng đến mức hắn rất nhanh đã phun ra rồi.
Ngụy Vô Tiện dựa lên vai Lam Vong Cơ phát run lên, hậu huyệt co lại thật chặt, trong miệng lẩm bẩm cầu xin Lam Vong Cơ cho hắn thứ hắn muốn: "Lam Trạm, tiến vào, làm ta càng sảng khoái hơn đi.
"
Lam Vong Cơ ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của hắn, đột nhiên nhấc bổng hắn lên, Ngụy Vô