Vốn chỉ là suy đoán mà thôi, nhưng một khi đã bắt đầu ngẫm nghĩ, các loại khả năng sẽ xuất hiện ngày một nhiều hơn, chân tướng hiện ra ngày một rõ nét, khiến Ngụy Vô Tiện không thể rút lại được nữa.
Nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn không hiểu, dù người vụng trộm hôn hắn thật sự là Lam Vong Cơ, thì đó cũng là Lam Vong Cơ của sau này, rốt cuộc Lam Vong Cơ thích hắn từ khi nào chứ? Ngụy Vô Tiện nghĩ tới nghĩ lui, chỉ dựa vào thái độ kia của Lam Vong Cơ, hắn thật nghĩ không ra.
Mà Lam Vong Cơ trước mắt này, vẫn chưa biết được, tuy rằng y đối với hắn rất tốt, nhưng lại khi xa khi gần, rất nhiều thứ hắn vẫn nhìn không rõ.
Có lẽ, vốn dĩ Lam Vong Cơ chính là như vậy, chỉ là ở chung đã lâu, hình thành thói quen, mới cho hắn ảo giác như thế.
Ngụy Vô Tiện vò đầu bứt tóc, nghĩ tới nghĩ lui, tự hỏi tự trả lời, gảy bàn tính ở trong lòng không biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn không có đáp án, vậy nên hắn muốn vụng trộm quan sát, muốn dùng thông minh tài trí của mình để tìm ra đáp án.
*******************
Lam Vong Cơ cảm thấy dạo gần đây, Ngụy Vô Tiện vô cùng...!kỳ quái...!Hai mắt hắn luôn dán chặt lên người mình, có khi nhìn chằm chằm đến xuất thần, nhìn đến Lam Vong Cơ cũng phải ngượng ngùng, không thể không lên tiếng nhắc nhở hắn, nhưng ánh mắt hắn bay qua bay lại một hồi, vẫn bất giác bay trở về trên người y.
Lam Vong Cơ cũng không phải không vui, tóm lại người này chịu để ý y, y tất nhiên vui vẻ, nhưng, dù đôi mắt hắn không thể rời xa mình, Ngụy Vô Tiện lại cố tình giữ khoảng cách với y.
Chuyện của Phương gia, hai người đã giải quyết êm đẹp, Phương Nghệ lại mời bọn họ ở lại nơi này du ngoạn thêm vài ngày, mà tính tình Ngụy Vô Tiện ham chơi thích mới lạ, đến một nơi mới luôn muốn đi dạo xung quanh nhiều hơn một chút, hơn nữa thịnh tình khó chối từ, vậy nên hai người liền ở lại thêm mấy ngày.
Nhưng Ngụy Vô Tiện mỗi ngày ăn xong, liền tự mình chạy đi chơi, không hề đợi hay rủ Lam Vong Cơ cùng đi.
Tính tình hắn vốn dĩ khiêu thoát, Lam Vong Cơ cũng tự cảm thấy bản thân mình buồn tẻ, Ngụy Vô Tiện không thích ở cùng một chỗ với y cũng là chuyện bình thường, tuy rằng cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng y cũng thấy không có gì kỳ lạ.
Mà lạ là lạ ở chỗ, lúc y ra ngoài mua các vật dụng bổ sung cho chuyến đi tiếp theo, Ngụy Vô Tiện lại luôn ở phía xa xa, rất xa đi theo y.
Hắn không chỉ là đơn thuần theo dõi y từ xa, mà còn sử dụng một thuật pháp theo dõi cực kỳ bí ẩn, hơn nữa công phu của hắn cũng rất tốt, căn bản không dễ bị phát hiện.
Chẳng qua, Ngụy Vô Tiện chỉ là Khôn Trạch mới phân hóa, không biết cách thu liễm tín hương của mình, Lam Vong Cơ lại từng cùng hắn nhiều lần thân mật, từ xa là đã ngửi thấy hương sen tươi mát kia.
Thật sự, đứng trước mặt Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện căn bản không có cách nào giấu mình đi được.
Nhưng mà Lam Vong Cơ cũng không vạch trần chuyện này, hắn thích đi theo, Lam Vong Cơ liền để hắn đi theo.
Chỉ có một mình Ngụy Vô Tiện ngây thơ cho rằng mình rất tài giỏi, tin rằng sẽ không ai biết được hành động theo đuôi kỳ quặc của mình.
Hắn vừa đi theo, vừa phiền não, phải nói là vô cùng phiền não.
Dù hắn quan sát Lam Vong Cơ đến thế nào đi nữa, cũng nhìn không ra được chút manh mối nào.
Hắn âm thầm thở dài một hơi, tình yêu thật là khó đoán mà...
********************
Lại một ngày như mọi ngày, Lam Vong Cơ ngồi yên lặng đọc sách, Ngụy Vô Tiện liền ngồi yên lặng nhìn y chằm chằm, hiếm thấy hắn có thể yên tĩnh ngồi lâu được như vậy.
Hai mắt Lam Vong Cơ đảo qua đảo lại trên trang sách, nhưng thật ra nãy giờ chẳng chữ nào lọt vào mắt y cả, nhưng y cũng không ngẩng đầu lên.
Ngồi gần một ngày, mãi đến khi ráng chiếu vào cửa sổ, bóng râm của song cửa mờ dần trong ánh vàng pha đỏ của hoàng hôn, kéo dài bóng mình lên vách tường, như đang nhắc nhở bọn họ mặt trời sắp lặn về Tây, Lam Vong Cơ mới mang theo một chút tiếc nuối, đánh thức hắn dậy, nhắc nhở: "Ngụy Anh, không phải ngươi muốn ra ngoài sao?"
Ngụy Vô Tiện lúc này mới nhớ ra, bởi vì vừa hay gặp được Ôn Tình ở đây, mà nàng tuyệt đối là một y sư đỉnh cấp hiếm có khó tìm, vậy nên Lam Vong Cơ khuyên hắn nhân cơ hội này để Ôn Tình xem mạch cho mình một chút.
Ngụy Vô Tiện rất có lòng tin với sức khỏe của mình.
Sau khi mất Kim Đan, ngày ngày ở cạnh Ôn Tình mà hắn còn không thèm để nàng thăm mạch, huống chi bây giờ hắn tuổi trẻ sung sức, Kim Đan vẹn toàn cơ chứ.
Nhưng Lam Vong Cơ nói cũng rất có lý, Vũ Lộ kỳ lần này của hắn kéo dài bất thường như vậy, nếu không đi khám, vạn nhất thật sự có tật xấu gì, để cho Vũ Lộ kỳ lần nào cũng kéo dài như vậy thì...
Mà nhỡ đâu lại có biến cố gì đó khiến hắn không uống thuốc được, chẳng lẽ lại phải cùng Lam Vong Cơ làm chuyện đó nữa sao? Cứ cho là trong lòng hắn chịu đi, nhưng cái thân thể này của hắn cũng chịu không nổi!
Vì bảo toàn eo mông mình lành lặn về được tới nhà, hắn nói, "Ừ! Bây giờ ta đi tìm Ôn Tình ngay đây! "
Lam Vong Cơ nghe vậy liền đứng dậy, chỉnh lại vạt áo, giống như là muốn cùng hắn ra ngoài.
Ngụy Vô Tiện vô cùng phản đối, xem bệnh thôi mà, cần gì phải hai người cùng đi? Để Lam Vong Cơ theo hắn đi khám như vầy làm cho Ngụy Vô Tiện có cảm tưởng như phu quân bồi nương tử nhà mình đi khám thai vậy?
(sau này ảo giác sẽ thành sự thật thôi Tiện Tiện à!)
Sau khi nhận ra mình vừa có liên tưởng vớ vẩn gì, Ngụy Vô Tiện liền trực tiếp đánh mình một cái.
Ngụy Vô Tiện ơi là Ngụy Vô Tiện! Ngươi điên rồi à! Nghĩ lung tung gì vậy chứ?
Hắn ôm bên má có chút đau của mình, nói: "Ta tự đi là được."
Lam Vong Cơ thật không hiểu hắn đang bày trò gì mà đột nhiên tự mình đánh mình, chỉ đành nhắc nhở: "Ôn cô nương, là Càn Nguyên."
Ngụy Vô Tiện không hiểu Lam Vong Cơ nói vậy là có ý gì, liền nói: "Càn Nguyên thì sao? Ta bây giờ rất tốt, Càn Nguyên bình thường không làm gì được ta đâu"
Hắn nói vô cùng chắc chắn, Ngụy Vô Tiện là một người rất tự tin về năng lực của mình, Lam Vong Cơ cũng hết cách, chỉ đành thở dài một hơi, đưa túi tiền cho hắn, lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Ngụy Vô Tiện ước lượng trọng lượng của túi tiền, không khỏi cảm thán: "Oaaa, Lam Trạm, túi tiền của ngươi lớn thật đấy, còn rất nặng nữa, ngươi cho ta nhiều tiền như vậy để làm gì?"
Ngày thường khi Ngụy Vô Tiện muốn đi ra ngoài, hắn chỉ hỏi y muốn một chút bạc vụn là đủ rồi, đây là lần đầu tiên hắn lấy được cả túi tiền của Lam Vong Cơ, trong lòng không khỏi hô to: Có tiền!
Lam Vong Cơ nói: "Ôn cô nương y thuật cao minh, phí thăm bệnh sợ là không thấp." Dừng một hồi, y lại nói: "Cứ thỉnh Ôn cô nương dùng loại thuốc tốt nhất là được."
Nói vậy có nghĩa là chỉ cần thuốc tốt nhất, tiền bạc không thành vấn đề.
Quào, một người từng hai lần bần cùng đói rách như hắn, nay nghe được mấy lời thế này từ nhị công tử của một đại thế gia giàu có như y, thật khiến Ngụy Vô Tiện không khỏi cảm thấy hâm mộ.
Nhưng Lam Vong Cơ cũng đã nhắc nhở hắn, bây giờ tìm Ôn Tình khám bệnh thì phải trả tiền.
Hắn bĩu môi nói: "May mà ngươi nhắc ta.
Trước kia nhờ Ôn Tình khám bệnh, ta đều không cần phải trả tiền.
Nếu vừa rồi cứ như vậy mà đi, đến lúc đó không đủ trả tiền thuốc men, vậy thì thật là mất mặt."
Nghe hắn nói như vậy, Lam Vong Cơ liền biết là hắn đang nói về chuyện bên thế giới của mình.
Nghĩ đến thái độ của Ngụy Vô Tiện đối với Ôn Tình, y hỏi: "Quan hệ của ngươi với Ôn cô nương, rất tốt sao?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Tốt chứ, rất thân thiết nữa là đằng khác, chúng ta còn cùng nhau ở chung một chỗ nữa kìa."
Lông mày Lam Vong Cơ lập tức nhíu lại: "Ở, cùng nhau?"
Hai chữ "cùng nhau" kia, âm thanh đặc biệt nặng nề, đến cả Ngụy Vô Tiện cũng nghe ra có gì đó không đúng.
Hắn nói như vậy quả thật rất dễ làm cho người khác hiểu lầm, vậy nên vội vàng đi giải thích, nhưng lại không muốn tiết lộ quá nhiều về chuyện của mình, nên châm chước nói: "Là cùng một đám người, mấy chục người lận, chúng ta đều ở trên núi, có thể xem như là...!hàng xóm của nhau.
"
Lam Vong Cơ lại nói: "Ngươi, không ở Liên Hoa Ổ?"
Ngụy Vô Tiện là đại sư huynh của Vân Mộng Giang thị, là thủ đồ của tông chủ Giang Phong Miên, theo lẽ thường thì sẽ không rời khỏi Liên Hoa Ổ, sao tự nhiên có thể chạy lên núi sống được chứ?
Sắc mặt Ngụy Vô Tiện hơi trầm xuống, chỉ "Ừm" một tiếng, không nói gì khác nữa.
Lam Vong Cơ hiếm khi nói nhiều như vậy, còn hỏi thêm: "Ngụy Anh, có phải ngươi đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?"
Thật ra y đã muốn hỏi từ lâu rồi.
Ngụy Vô Tiện vốn là một người vui vẻ lạc quan, thích đùa nghịch, tính cách rộng rãi, gần như chỉ biết hôm nay chứ không nghĩ tới ngày mai, là công tử thế gia tuấn lãng phóng khoáng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nổi danh một phương, vậy sao giờ đây người trước mặt lại luôn phảng phất vẻ âm trầm, phong trần từng trải như vậy được chứ? Lam Vong Cơ sao có thể không nhận ra, chẳng qua là y không có tư cách, cũng không có cơ hội để hỏi.
Ngụy Vô Tiện khẽ mỉm cười, nói: "Ngụy ca ca đây lớn hơn ngươi tận mấy tuổi lận nha, thế sự thay đổi, phát sinh vài chuyện cũng rất bình thường mà."
Dứt lời, hắn cũng không cho Lam Vong Cơ cơ hội hỏi lại, lập tức xoay người đi ra cửa.
Vạt áo trắng như tuyết phất qua trước mắt, Ngụy Vô Tiện nhìn bóng dáng Lam Vong Cơ đột nhiên đi tới bên cạnh hắn, sững người, chớp chớp mắt: "Lam Trạm! Ngươi muốn ra ngoài à?"
Lam Vong Cơ nói: "Đi cùng ngươi."
Ngụy Vô Tiện nói: "Là ta muốn đi khám bệnh, ngươi đi theo làm gì? Không cần! Ta muốn tự mình đi!"
Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ nói: "Tiêu tiền của ta."
......! Giờ này khắc này, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc cũng cảm nhận được cái gì gọi là anh hùng mạt lộ, vì năm đấu gạo mà phải cúi người khom lưng...!
Bởi vì một câu của Lam Vong Cơ, khiến bản thân á khẩu không nói nên lời, vậy nên Ngụy Vô Tiện đành phải để y đi theo.
Nhưng mà cũng không sao, hắn hiểu rất rõ tính cách của Ôn Tình, lúc nàng khám bệnh không thích có người khác ở bên cạnh, nguyên tắc của Ôn Tình chính là một đối một với bệnh nhân, dù Lam Vong Cơ có đi theo, y cũng sẽ bị giữ ở bên ngoài chờ thôi.
Nhưng không ngờ, Ôn Tình của thế giới này lại không giống với Tình tỷ ở thế giới hắn, thấy hai người cùng vào, nàng không những không đuổi Lam Vong Cơ ra ngoài mà còn nhiệt tình kéo thêm một cái ghế đặt sát vào bên cạnh Ngụy Vô Tiện, bảo y cùng ngồi xuống.
Ngụy Vô Tiện thật muốn nói, Ôn Tình, nguyên tắc của ngươi đâu rồi???!
Nhưng Ôn Tình xưa nay làm việc luôn rất dứt khoát lưu loát, căn bản không cho hắn thời gian để nhiều lời, loáng một cái đã bắt mạch xong cho hắn, sau đó nhấc bút lên, vừa viết vừa nói: "Thân thể của ngươi rất tốt."
Ngụy Vô Tiện nói: "Nhưng, nhưng mà...!không phải lần trước đã nói với ngươi rồi sao, Vũ Lộ kỳ của ta kéo dài hơn bình thường rất nhiều."
Ôn Tình ngước mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn sang Lam Vong Cơ,