"Là ngươi!"
Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng, cùng các sư đệ đều quen biết tiểu thủy quỷ này.
Lão đầu trồng đầm sen này tuổi đã cao, chèo thuyền không nổi nữa, ngày thường tiểu thủy quỷ này sẽ ẩn dưới đáy thuyền, đẩy thuyền giúp lão đầu, đổi lại lão đầu sẽ cho nó đài sen làm thù lao.
Tiểu quỷ này tu vi không cao, rất yếu ớt, cũng may vừa rồi Ngụy Vô Tiện cản Lam Vong Cơ lại kịp, nếu không Tị Trần một kiếm chém xuống, vậy thì tiểu quỷ này đảm bảo đi đời nhà ma rồi.
"Sao tự nhiên ngươi lại trốn ở đây, dọa chết người ta rồi!" Mấy sư đệ nhỏ tuổi, lá gan tất nhiên cũng nhỏ hơn một chút.
Giang Trừng ngược lại thì rất bình tĩnh, hỏi: "Ngụy Vô Tiện, sao ngươi biết là nó? "
Ngụy Vô Tiện trả lời: "Các ngươi đều không nhận ra có gì khác thường, nhưng Lam Trạm lại cảm nhận được tà khí.
Tuy tu vi của Lam Trạm cao hơn chúng ta một chút, nhưng tuổi y cũng không lớn hơn chúng ta bao nhiêu, tu vi có cao thì cũng không cao hơn quá nhiều, không lý nào y cảm nhận được mà các ngươi lại một chút cảm giác cũng không có.
Vậy thì lý do chỉ có một, là bởi vì thứ này quá quen thuộc với các ngươi, cho nên các ngươi mới không cảm thấy có gì khác thường.
"
Ngụy Vô Tiện là quỷ đạo tổ sư, nhận ra con thủy quỷ này đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ, đây là nghề cũ của hắn mà.
Các sư đệ cảm thấy những lời này của hắn vô cùng lợi hại, vội vàng khen: "Đại sư huynh thông minh quá! "
Ngụy Vô Tiện vẫn luôn hoài niệm những tháng ngày được các sư đệ tâng bốc, tiền hô hậu ủng thế này, vẻ mặt cực kỳ đắc ý xoay Trần Tình.
Tiểu quỷ kia cũng thấy rõ mấy người bọn họ, bất ngờ bơi lại gần.
Tuy rằng nó chỉ là tiểu quỷ, nhưng khi vừa ngóc đầu lên, nó liền để lộ sắc mặt tái mét, hai mắt của tiểu hài tử còn lớn cực kỳ, vô thần nhìn chằm chằm bọn họ, nhìn rất là khủng khiếp.
Tứ ngũ lục sư đệ đều sợ tới mức ôm chặt nhau, nhưng tiểu thủy quỷ kia hình như là nhắm vào Ngụy Vô Tiện, bơi thẳng về hướng của hắn, nắm lấy mép thuyền của hắn, kêu ra tiếng: "A! A, a! Ô...!Ô..."
Nó là thủy quỷ cấp thấp nhất, ngay cả năng lực để quậy phá cũng không có, cũng không biết mở miệng nói chuyện, chỉ có thể phát ra vài tiếng ô ô a a, bọn họ đương nhiên nghe không hiểu.
Giang Trừng thắc mắc hỏi: "Nó sao vậy? Ngày thường không phải đều là trốn dưới đáy thuyền, không chịu gặp người sao? "
Sắc mặt Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên trầm xuống, nắm chặt Trần Tình: "Không hay rồi, lão đầu xảy ra chuyện!" Sau đó, hắn nói với tiểu thủy quỷ: "Ngươi dẫn đường cho chúng ta.", rồi lại quay sang nói với mọi người, "Lam Trạm, đi theo nó.
Giang Trừng, các ngươi cũng đuổi theo sau đi.
"
Lam Vong Cơ gật đầu, chèo thuyền đi theo tiểu quỷ.
Bọn Giang Trừng cũng chèo theo phía sau, nhưng Giang Trừng tự hỏi trong lòng: Bây giờ Ngụy Vô Tiện đã thông minh đến mức ngay cả lời quỷ nói cũng nghe hiểu nữa sao? Đọc sách ở Cô Tô Lam thị, quả nhiên có khác! Nghĩ nghĩ một hồi, hắn cảm thấy tuy rằng bản thân đã rất lợi hại, nhưng kiếm hôm nào thuận lợi, để cha đi xin cho hắn đến Cô Tô học thêm một thời gian nữa, có phải hắn sẽ trở nên lợi hại hơn chút nữa không nhỉ.
****************
Ba chiếc thuyền nhỏ đi theo tiểu quỷ kia đến bờ sông, bên bờ là một thôn nhỏ, không có nhiều nhà lắm, xa thật xa mới có một tốp nhà.
Tiểu quỷ chỉ vào một căn trong đó, có lẽ đó chính là nhà của lão đầu kia.
Mọi người nhảy lên bờ, tiểu quỷ còn đang rụt mình dưới sông, nó không thể rời khỏi nước, cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ như vậy, tam tứ ngũ lục nhìn thấy, sợ đến rùng mình, nếu không phải vì đã biết tiểu thủy quỷ kia từ trước, thì bọn họ đều nghi rằng nó là một con đại yêu, biến thành một tiểu thủy quỷ dụ bọn họ tới để ăn thịt.
Ngụy Vô Tiện lại nói với nó: "Yên tâm, giao cho chúng ta, ngươi tìm một nơi an toàn trốn đi, xong việc ta thổi sáo báo lại cho ngươi.
"
Sau đó xoay nhanh Trần Tình, cùng Lam Vong Cơ đi ở phía trước, không quên nhắc nhở: "Mấy người các ngươi xốc lại tinh thần đi, tiểu quỷ kia có vẻ rất khẩn trương, xem ra sự tình không tầm thường.
"
Lam Vong Cơ liền thấp giọng hỏi: "Ngụy Anh, ngươi biết được gì rồi? "
Ngụy Vô Tiện trả lời: "Ta cũng nghe không hiểu lắm, nhưng ta có thể cảm nhận được cảm xúc của nó, nó rất sợ hãi.
Nó đã làm quỷ được nhiều năm, theo lý không nên như vậy.
"
Lam Vong Cơ đồng ý gật đầu.
Phía sau Giang Trừng la lên: "Ngụy Vô Tiện, nhìn lại bản thân mình đi, ra ngoài lại không mang kiếm, nhỡ đâu lát nữa có chuyện gì, ta sẽ không đi cứu ngươi đâu."
Ngụy Vô Tiện đâu thèm để tâm, đặc biệt chậm rì rì trả lời: "Ta không cần ngươi cứu ta đâu." Sau đó hắn khoác tay Lam Vong Cơ: "Bên cạnh ta đã có đại danh đỉnh đỉnh Lam nhị công tử, quỷ thấy liền sợ, ta xem ai có thể động đến ta."
Dứt lời, hắn quay sang nháy mắt với Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ " Ừ " một tiếng, bất động thanh sắc sát lại gần Ngụy Vô Tiện hơn một chút.
Tam tứ sư đệ lớn tuổi hơn một chút so với ngũ lục sư đệ, thật ra cũng không nhỏ hơn Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng là bao, không bao lâu nữa cũng là thiếu niên tới tuổi phân hóa, vậy nên rất mẫn cảm đối với mấy chuyện này, liền vội vàng giữ chặt lại Giang Trừng – người bước chân nhanh như gió kia lại.
Giang Trừng vốn định nhanh chóng đuổi theo hai người phía trước, bị bọn họ kéo về, liền hỏi: "Hai đứa làm gì vậy? "
Tam sư đệ nói: "Nhị sư huynh, huynh có cảm thấy đại sư huynh cứ là lạ làm sao không?"
Tứ sư đệ càng tò mò hơn, hỏi: "Nhị sư huynh, phòng của huynh ở cạnh phòng của đại sư huynh, có nghe được tiếng động gì khác thường không? "
Giang Trừng thấy mấy đứa sư đệ tự nhiên trở nên lạ thường, trả lời: "Lạ sao? Đâu có, không phải Ngụy Vô Tiện lúc nào cũng như vậy à? "
Giang Trừng ngẫm lại một phen, chẳng phải chỉ là tối qua la hét, làm sập một cái bàn, hôm nay đặc biệt lười biếng sao.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn khẳng định: "Rất bình thường."
Còn chưa kịp nói thêm được gì, mọi người đã tới trước cửa nhà rồi, vừa vặn đi ngang qua một vị phu nhân đứng tuổi, Ngụy Vô Tiện gọi nàng lại: "Tỷ tỷ, xin hỏi, lão gia gia nhà này có ở nhà không? "
Phu nhân kia nhìn qua, tuổi tác có thể làm được đại thẩm của hắn luôn.
Thấy hắn là một tiểu thiếu niên tuấn tú, mặc gia bào Vân Mộng Giang thị, bên người là một tiểu thiếu niên tuấn tú mặc áo trắng, phía sau có mấy đệ tử Giang thị khác, ai nấy đều rất đẹp mắt, hơn nữa vị tiểu thiếu niên này cười lên như mặt trời sáng chói, miệng còn ngọt như mía lùi, một tiếng gọi tỷ tỷ đều khiến nàng cực kỳ vui vẻ, liền trả lời: "Lão đầu trồng sen sao, tiểu tiên sư, các ngươi quen ông ấy à? "
Ngụy Vô Tiện nói: "Chúng ta thường xuyên hái đài sen của ổng, nhưng gần đây lại không thấy ông ấy đâu, vậy nên chúng ta liền thuận đường đến thăm."
Vị phu nhân kia nói: "Thật vậy sao? Ta nghe người ta nói, ông ấy bệnh nặng đã nhiều ngày, chúng ta đã lâu không thấy ông ấy ra ngoài.
Nhưng ông ấy không có người thân, chỉ lâu lâu có thấy một người nói mình là cháu ngoại của một người bà con xa của ông ấy đến thăm, còn cụ thể hơn thì ta không biết."
Ngụy Vô Tiện nói: "Đã bao lâu rồi tỷ tỷ chưa thấy ông ấy? "
Vị phu nhân kia nghĩ một chút, nói: "Cũng khoảng mười ngày rồi, mỗi ngày ta đều đi ngang qua đây hái rau, ngày thường đều bắt gặp ông ấy từ đầm sen trở về để chuẩn bị ăn tối, lần gặp cuối cùng đại khái là khoảng mười ngày trước."
Ngụy Vô Tiện liền cảm tạ nàng, vị phu nhân kia thấy bọn họ là người tu tiên, lại nói: "Tiểu tiên sư, sau khi các ngươi trở về, có thể giúp ta hỏi một chút, thủy quỷ nhà ổng, nên xử lý như thế nào đây? "
Ngụy Vô Tiện hơi nhíu mày: "Xử lý? "
Phu nhân nói: "Lão đầu nuôi một con thủy quỷ, chúng ta vốn rất sợ, nhưng ông ấy không để nó lộ mặt, nên chúng ta cũng không tiện nói nhiều.
Gần đây không thấy lão đầu đâu, con thủy quỷ kia thường ngoi một nửa cái đầu trên mặt sông để nhìn chằm chằm vào bờ, chúng ta rất sợ hãi.
Cháu trai ổng cũng nói, chờ hắn kế thừa đầm sen này rồi, sẽ nghĩ biện pháp để xử lý nó, ta chỉ muốn hỏi trước, việc này có thể làm sớm hơn không? "
Ngụy Vô Tiện trả lời: "Nếu có nguy hại, chúng ta sẽ tự xử lý, xin hãy yên tâm.
"
Vị phu nhân kia hỏi thêm vài câu thì rời đi.
Tam tứ ngũ lục nghe mấy lời này liền cảm thấy không thoải mái, nói: "Cái gì mà xử lý với không xử lý chứ, tiểu quỷ kia cũng đâu làm chuyện gì xấu, sốt ruột xử lý làm gì! Nghĩ mình là ai chứ! Thấy nàng trả lời mình nhiệt tình như vậy, ta còn tưởng nàng là một người tốt nữa cơ! "
Giang Trừng cũng có chút phẫn nộ bất bình: "Đúng vậy, liên quan gì đến bọn họ."
Ngụy Vô Tiện khẽ cười: "Không còn cách nào khác, mọi người đối với những thứ không thể khống chế, đều sinh ra sợ hãi." Dừng một chút, hắn lại nói: "Khác loại, sẽ luôn bị người ta nghĩ biện pháp bài trừ.
"
Giang Trừng hỏi: "Ngụy Vô Tiện, chẳng phải bình thường ngươi là người không chịu được chuyện này nhất sao, nghe được mấy lời kiểu này, ngươi nhất định sẽ còn tức giận hơn chúng ta, sao hôm nay lại đổi tính rồi? "
Mấy sư đệ cũng cảm thấy lạ, nhao nhao hỏi: "Đúng đó, đúng đó, tính tình đại sư huynh sao tự dưng tốt hơn nhiều thế! "
Có đôi khi, tâm tư thiếu niên thuần túy thế này, ngược lại nhìn mọi chuyện lại càng chân thực, rõ ràng hơn.
Ngụy Vô Tiện cười cười: "Các đệ đó nha, đừng để ý mấy cái này, cứ duy trì như vậy là tốt rồi.
"
Bỗng nhiên hắn thấy tay mình bị nắm chặt, Lam Vong Cơ giữ chặt lấy hắn, nói: "Ngụy Anh, ngươi cũng có thể.
"
Lam Vong Cơ xưa giờ không nói nhiều, khi nhất định phải nói, y cũng chẳng thốt ra được mấy chữ, nhưng từ trong ánh mắt của Lam Vong Cơ, hắn có thể hiểu được.
Hắn bây giờ cũng đã có thể không cần gánh trên vai nhiều thứ nữa rồi, hắn đã có thể duy trì bản tâm, sống theo ý muốn, muốn làm gì thì làm cái đó.
Ngụy Vô Tiện nhìn y, cong cong khóe miệng, cầm lấy Trần Tình lặng lẽ chạm nhẹ lên môi, sau đó cười tủm tỉm tiếp tục đi: "Được rồi được rồi, nhỏ giọng thôi, theo sát ta."
Hai mắt Lam Vong Cơ sáng lên, đi theo hắn.
Tuy rằng chỉ là một động tác nhỏ thôi, mà Ngụy Vô Tiện cũng không có ý