Vì gần đây Ngu phu nhân cùng bạn tốt của mình là Kim phu nhân vừa mới nghiên cứu ra được một loại thuốc tắm thảo mộc mới, có tác dụng làm đẹp dưỡng nhan, tu thân dưỡng tính, nên đặc biệt đặt làm một cái thùng tắm lớn, không ngờ còn chưa kịp xài thì đã bị Ngụy Vô Tiện làm hỏng.
Mà Kim Tử Hiên lần này đến đây là để đưa cho Ngu phu nhân công thức điều phối thuốc tắm thảo mộc mới nhất mà Kim phu nhân mới chỉnh sửa lại.
Nhưng nói là nói vậy thôi, nhưng có ai mà không biết đây chỉ là tìm cớ, nhất định là vì không cưới được Ngụy Vô Tiện, nên Kim phu nhân và Ngu phu nhân bàn lại với nhau, quyết tâm tác hợp cho Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly lại với nhau.
Giang Yếm Ly tuy chỉ là Trung Dung, nhưng xét về thân phận gia thế, so với Khôn Trạch của các tiểu gia tộc vẫn tốt hơn rất nhiều.
Cho nên, chẳng qua chỉ là chút chuyện nhỏ, nhưng Kim phu nhân lại kiên quyết bắt Kim Tử Hiên phải tự mình đưa tới cho bằng được.
Thời điểm Kim Tử Hiên đến Liên Hoa Ổ, vừa hay bắt gặp Giang Trừng đang chỉ huy mấy người vận chuyển đồ đạc: "Ngươi, khiêng cái này để vô phòng đun nước, ngươi theo khiêng giúp hắn luôn đi.
Ủa, sao còn một cái giống hệt ở đây vậy? Ngụy Vô Tiện đặt làm tới hai cái à? Hắn muốn cái lớn như vậy để làm gì?"
Những đồ gia dụng mà Ngụy Vô Tiện đặt đã làm xong, được chủ tiệm sai người đưa tới Liên Hoa Ổ, là một cái bàn nhỏ giống hệt cái trước, cùng hai cái thùng tắm đặc biệt lớn, trong đó có một cái là để bồi thường cho Ngu phu nhân.
Lúc đồ được đưa tới, vừa hay Giang Trừng đang ở cửa chờ để đón Kim Tử Hiên, mà vì biết Kim Tử Hiên sắp tới, nên Ngụy Vô Tiện ở lỳ trong phòng không ra, không muốn nhìn thấy tên Kim khổng tước cao ngạo này.
Bằng không nhỡ đâu hắn lại không khống chế được tay mình, động thủ đánh người, khi đó nhất định Ngu phu nhân sẽ cho hắn một trận, khiến hắn còn nát hơn cái thùng tắm bể kia cho coi.
Vậy nên Giang Trừng chỉ có thể thay Ngụy Vô Tiện sắp xếp vật dụng đưa vào trong nhà.
Thấy Kim Tử Hiên đến, hai người theo quy củ hành lễ chào nhau, Kim Tử Hiên nhìn hai cái thùng tắm siêu to khổng lồ kia, hỏi: "Ngụy Vô Tiện cũng ngâm thảo mộc sao?"
Không phải là y quan tâm hay tò mò, mà là lượng thảo mộc y mang theo không nhiều lắm, nếu Liên Hoa Ổ có thêm vài người muốn ngâm, sợ là không đủ.
Bản thân đến tặng quà cho người ta mà lại tặng quá ít, điều này xấu hổ biết bao, thế thì thể diện của Kim Tử Hiên y sẽ bị mất hết.
Giang Trừng đáp: "Hắn làm gì có cái thú vui tao nhã như ngâm thảo mộc gì đó được, chắc là rảnh tiền quá không biết làm gì ấy mà.
Mấy ngày trước làm sập cái bàn của mình, sau đó lại làm bể cái thùng tắm của mẹ ta, nên bây giờ mua đền cho mẹ ta một cái mới.
Chắc là hắn thấy cái này xài tốt, nên tiện thể đặt một cái riêng cho mình xài luôn."
Kim Tử Hiên cảm thán: "Cái thùng tắm này to thật đó."
Giang Trừng nói: "Bây giờ toàn là Lam Vong Cơ mua cho hắn hết, nhất định là thấy người ta hiền lành nên bắt nạt, toàn là thứ đắt tiền."
Kim Tử Hiên lại có cái nhìn khác về chuyện này, nhưng thấy vẻ mặt Giang Trừng nói như thể đây là chuyện bình thường, nên Kim Tử Hiên cảm thấy chắc mình nghĩ nhiều rồi, vậy nên không nói gì thêm.
Sau đó Giang Trừng nói: "Ngươi tới gặp mẹ ta phải không, vậy đi theo ta, tiện thể dẫn bọn họ đến chỗ của Ngụy Vô Tiện luôn."
****************
Trong phòng, Ngụy Vô Tiện đang vân vê mạt ngạch trên tay chơi đùa.
Vải dệt làm mạt ngạch của Cô Tô Lam thị đúng là cực phẩm, gần như không bị nhăn, hắn vò vò mấy cái, giặt sạch rồi treo lên, nhưng vẫn rất phẳng phiu.
Hắn nói: "Lam Trạm, mạt ngạch này khô rồi, ta đổi cho ngươi nha."
Nhưng Lam Vong Cơ cũng không phải chỉ có một cái mạt ngạch, y bây giờ cũng đang đeo một cái, nên nói: "Cất đi."
Ngụy Vô Tiện lại không nghe theo, nói: "Không được, ta muốn ngươi đeo cái này, đây là mạt ngạch mà Ngụy Vô Tiện ta tự tay giặt sạch cho ngươi."
Ngụy Vô Tiện gần như bao giờ phải tự tay giặt đồ, dù là hồi còn ở Loạn Táng Cương.
Hắn xưa giờ làm việc tùy tiện qua loa, Ôn Tình thật sự nhìn mà ngứa mắt, chê hắn không được việc, cho nên an bài người giặt quần áo cho hắn.
Nhưng lần này, mạt ngạch của Lam Vong Cơ, hắn giặt cực kỳ nghiêm túc, vậy nên Ngụy Vô Tiện muốn Lam Vong Cơ trải nghiệm thành quả lao động của mình một chút.
Lam Vong Cơ cứ thế mà chiều theo ý hắn.
Bởi vì bàn còn chưa đưa tới, nên bây giờ bọn họ đều đang ngồi ở bên giường, hắn cầm mạt ngạch đứng trước người Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ đưa tay ôm vòng qua eo hắn, Ngụy Vô Tiện cũng rất tự nhiên dựa vào trước người y, tín hương hòa quyện vào nhau, tứ phía đều là hương thơm ngọt ngào.
Hai người đều vô cùng quen thuộc với những cử chỉ thân mật này, dần dần hai người càng dính vào nhau, càng lúc càng thêm ngọt nị.
Ngụy Vô Tiện cởi mạt ngạch y đang đeo xuống, đặt một sợi khác lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ qua vài sợi tóc của Lam Vong Cơ, nhìn chằm chằm trước trán của y khoa tay múa chân, khó khăn lắm mới buộc xong, chỉnh chỉnh một hồi cuối cùng mới vừa ý: "Xong rồi, vừa đẹp."
Lam Vong Cơ "Ừ" một tiếng, nhưng hai tay để trên eo hắn không hề buông ra.
Ngụy Vô Tiện nắm lấy bàn tay đang lần xuống dưới hông mình, mỉm cười, nói: "Lam nhị công tử, lại sờ soạng lung tung rồi, nhỡ sờ ra cái gì đó thì sao, chút nữa có người đưa đồ đến đó..." Sau đó cúi xuống tai y, phà nhẹ một hơi: "Nếu đang làm giữa chừng mà người ta tới, thì phải làm sao đây? "
Thật ra Lam Vong Cơ không có ý đó, chỉ theo thói quen sờ một chút mà thôi, lúc này liền buông tay, bất đắc dĩ nhìn hắn một cái.
Ngụy Vô Tiện cũng chỉ thuận miệng trêu chọc một chút, dù sao đợi trời tối thì điên loan đảo phượng cỡ nào cũng được, bây giờ không vội.
Hắn mỉm cười, nói: "Được rồi, không trêu ngươi nữa.
Lam Trạm, chúng ta nói chút chuyện nghiêm túc đi."
Hắn lấy một cái túi vải nho nhỏ ra, trông rất tinh xảo, nhìn không giống như túi tiền, ngược lại giống như túi thơm mà mấy tiểu cô nương hay dùng.
Ngụy Vô Tiện nói: "Sau khi trải qua chuyện tắm thùng kia, ta đã nghĩ kỹ rồi, cảm thấy chúng ta cứ tiêu xài phung phí thế này thì không được.
Hay là như vầy đi, mỗi tháng ngươi cho ta ít bạc vụn, ta sẽ để dành số tiền đó, tích thành một số tiền nho nhỏ, thế nào?"
Lam Vong Cơ lại có hứng thú với chuyện khác hơn, hỏi: "Túi thơm ở đâu ra vậy?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Cái này hả, không phải là lúc trước ta có đi trừ túy sao, chính là cái nhà mà ngươi thấy ta dùng Trần Tình á, bọn họ một hai phải cảm tạ ta, ta lại không tiện thu tiền, thấy vị Quỷ bà bà kia là tú nương, thêu rất nhiều thứ, tay nghề cũng rất tốt, nên ta tùy ý chọn một cái nhỏ nhất mà lấy."
Thì ra là thế, thứ này thì được, có thể cho Ngụy Vô Tiện dùng, lúc này Lam Vong Cơ mới gật đầu.
Sau đó Ngụy Vô Tiện lại lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ ra, nói với y: "Ngươi xem, chỗ này đều là tiền mà ta dành dụm được đó."
Sau khi hắn được đón về Liên Hoa Ổ, mỗi tháng đều có thể đến khố phòng lãnh tiền tiêu vặt, Ngụy Vô Tiện đều theo thói quen để dành một chút.
Về sau lớn rồi, hắn ở Vân Mộng ăn uống đều là ghi nợ, cuối tháng tới Liên Hoa Ổ kết sổ, nên tiền tiêu vặt không được nhiều như trước nữa, nhưng vẫn có thể để dành được một ít.
Tiếc rằng khi Liên Hoa Ổ bị huyết tẩy, chút tiền dành dụm này của hắn cũng theo đó mà không còn, Ngụy Vô Tiện mỗi lần nhớ tới đều đau lòng muốn chết.
Sau khi tới thế giới này, thời điểm được mở cái rương tiền nhỏ này ra, phải nói là hắn xúc động đến nhường nào.
Lam Vong Cơ lại tò mò, hỏi hắn: "Vì sao phải để dành nhiều tới vậy?"
"Khi còn bé lưu lạc ở bên ngoài, mỗi khi nhặt hay được người hảo tâm cho tiền, dù chỉ là một đồng thì đối với ta khi đó đã là cả một gia tài rồi.
Vậy nên sau này, khi được cho rất nhiều tiền, ta vẫn thấy có chút chưa quen, nên không nỡ xài.
Về sau lớn hơn chút nữa, ước muốn lớn nhất của ta chính là "phùng loạn tất xuất", tiện thể đi khắp nơi đi du sơn ngoạn thủy.
Nhưng muốn như vậy thì phải có chút tiền trong người, vậy nên ta phải để dành từ bây giờ thì mới kịp." Ngụy Vô Tiện mỉm cười với y, lại nói: "Bây giờ chúng ta đã là hai người rồi, cùng nhau phùng loạn tất xuất, du sơn ngoạn thủy, chẳng phải cần nhiều tiền hơn sao, không để dành một chút thì sao được."
Lam Vong Cơ thật ra không hiểu những thứ này cho lắm, y từ nhỏ đến giờ chưa từng thiếu tiền, cũng chưa từng phải lo nghĩ đến chuyện này, nhưng khi thấy Ngụy Vô Tiện vì tương lai của hai người mà nghiêm túc lên kế hoạch, Lam Vong Cơ thấy thật đáng yêu không chịu nổi, đương nhiên là ngoan ngoãn đưa túi tiền cho hắn.
Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm ngồi đếm tiền, không khỏi "Oa oa" cảm thán mấy tiếng, lấy ra một ít bạc vụn bỏ vào trong túi nhỏ, cười ngọt ngào khoa tay múa chân với Lam Vong Cơ, nói: "Hắc hắc hắc, mỗi một tháng ta sẽ để dành nhiêu đây, một năm sau sẽ có cỡ chừng này, mười năm sau, ta sẽ có rất nhiều tiền, ha ha ha! A, không đúng, là chúng ta có rất nhiều tiền, ha ha ha! "
Lam Vong Cơ đưa tay