Hôm qua, Lam Vong Cơ hỏi Ngụy Vô Tiện về vẻ ngoài, kích cỡ, màu lông của Phi Phi, Tiểu Ái, Hoa Nhài một hồi, rồi nói tối nay không về, quay người liền đi, sáng sớm hôm nay mang theo ba vật nhỏ này về.
Ngụy Vô Tiện nhìn ba vật nhỏ đang nhảy nhót kia...!Thật ra không thể gọi là vật nhỏ, ba con chó mà năm ấy Giang Trừng nuôi là ba con chó con, còn rất nhỏ, nhưng với kích cỡ đó, nếu là thỏ, thì là ba con thỏ béo mập.
Ngụy Vô Tiện nói: "Thế này không được, không cùng loài mà."
Lam Vong Cơ lại gật đầu, nói "Được.", sau đó lại móc ra mấy vò Thiên Tử Tiếu đưa cho hắn.
Ngụy Vô Tiện mừng rỡ: "Lam Trạm, thì ra là ngươi về Cô Tô à."
Sau núi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ có rất nhiều thỏ hoang, hèn chi Lam Vong Cơ tìm được mấy đứa có màu lông gần giống.
Hơn nữa, quả thật Giang Trừng không có nói phải là chó, Ngụy Vô Tiện bị chó dọa sợ, đầu óc không được nhanh nhạy như thường ngày.
Thật không ngờ Lam Vong Cơ lại biết lợi dụng sơ hở ngôn từ mà "lách luật", càng không ngờ, Lam Vong Cơ cũng rất khôn khéo, biết mua thêm rượu để đền bù.
Ngụy Vô Tiện nói: "Thêm chút rượu chắc sẽ ổn thôi."
Hắn còn đang muốn khen Lam Vong Cơ sao mà thông minh quá, thế mà y lại mang vẻ mặt mờ mịt, nói: "Thỏ rất đáng yêu." Vậy nên, tất nhiên là có thể thay thế được, còn về phần rượu, y nói: "Rượu là mua cho ngươi."
......!Quả nhiên hắn đã nghĩ nhiều rồi, sao mà Lam Vong Cơ biết mấy việc như lấy lòng người khác được, y chỉ biết lấy lòng Ngụy Vô Tiện mà thôi.
Nhưng mà, Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, thầm nghĩ, thì ra Lam Trạm thích thỏ đến như vậy???
Chắc là thật sự rất thích, Lam Vong Cơ ôm một con thỏ đen nhỏ trong tay, nhẹ nhàng dịu dàng vuốt ve sau lưng nó.
Con thỏ có vẻ rất hưởng thụ, nằm đó híp mắt cọ cọ vào lòng bàn tay Lam Vong Cơ, một khung cảnh ấm áp, tươi đẹp.
Đột nhiên Ngụy Vô Tiện tiến lên đoạt thỏ trong tay y đi, nói: "Ha ha, vậy chúng ta mau đưa tụi nó qua cho Giang Trừng đi."
Dứt lời, hắn liền bồng con thỏ lên, vừa đi vừa xoa trong tay, con thỏ lại không vui, ngọ nguậy đá chân lung tung, Ngụy Vô Tiện nói với con thỏ: "Còn lộn xộn nữa, buổi tối làm ngươi thành đầu thỏ sốt cay ăn bây giờ!"
Cái người này, ngay cả thỏ cũng đi uy hiếp, nhưng khi Lam Vong Cơ nhìn thấy hắn ôm thỏ thế này, như nhớ về hình ảnh xa xôi nào đó, biểu tình dần trở nên nhu hòa hơn.
Lúc nhìn thấy Giang Trừng, hắn đang nhếch miệng, hùng hổ khoanh tay đứng ở đó, thấy Ngụy Vô Tiện mang đến ba con thỏ, hắn chỉ nhìn chằm chằm, lông mày giật giật một chút.
Ngụy Vô Tiện vội vàng thừa dịp hắn còn chưa cự tuyệt, vội mở miệng chặn trước, cười cười, lần lượt chỉ vào ba con thỏ kia, nói: "Phi Phi, Tiểu Ái, Hoa Nhài, được không?"
Giang Trừng nói: "Ngươi còn nhớ bộ dạng của tụi nó sao?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Đương nhiên là nhớ, đó là đêm đầu tiên ta tới Liên Hoa Ổ mà, ngay cả cơm tối hôm đó ăn gì ta còn nhớ nữa là."
Giang Trừng không từ chối, nhưng cũng không nhận lấy.
Ngụy Vô Tiện lại lấy mấy vò Thiên Tử Tiếu ra, nói với hắn: "Thêm một chầu rượu nữa, được chưa?"
Lời ấy chỉ là trong lúc nóng nảy Giang Trừng buột miệng thốt ra thôi, thật ra hắn cũng không thật lòng muốn làm khó Ngụy Vô Tiện.
Hơn nữa...!ba con thỏ nhảy qua nhảy lại trên mặt đất, thịt mềm mềm núng na núng nính rung rinh, đôi mắt to to tròn tròn màu đỏ chớp chớp nhìn hắn.
Giang Trừng cảm thấy, thỏ, cũng rất đáng yêu.
Nếu Ngụy Vô Tiện đã tươi cười nịnh nọt đưa bậc thang để hắn bước xuống thì xem ra tên Ngụy Vô Tiện này còn có chút lương tâm, không thấy sắc quên nghĩa.
Giang Trừng nói: "Không có lần sau", rồi hừ một tiếng, xách Thiên Tử Tiếu lên, ôm Phi Phi, Tiểu Ái, Hoa Nhài của hắn rời đi.
Giải quyết xong Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm vỗ Lam Vong Cơ một cái, "Lam Trạm, may mà ngươi có cách hay, ta bị chó dọa cho ngu luôn, không nghĩ ra còn có thể làm như vậy."
Lam Vong Cơ hơi gật đầu, mở miệng: "Con thỏ..."
Ngụy Vô Tiện lên tiếng cắt ngang: "Ta biết rồi, con thỏ rất đáng yêu, biết rồi mà.
Giang Trừng đã chịu nhận thì sẽ không sao hết.
Trời vẫn còn sớm, có muốn đi đâu chơi không?"
Lam Vong Cơ nói: "Hôm nay, phải chờ đưa đồ tới."
**********************
Ăn cơm trưa xong, Ngụy Vô Tiện mới thấy được đồ mà Lam Vong Cơ chờ đưa tới.
Là một cái giường nhỏ giống cái giường trước kia của hắn, được gia phó chuyển vào phòng.
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Lam Trạm, ngươi đã đặt xong giường rồi sao?" Hắn cũng không hề biết chuyện này, vì chuyện của Giang Trừng, mấy ngày nay hắn cũng quên mất về chuyện cái giường.
Lam Vong Cơ gật đầu: "Ngươi không thể ngủ mãi trên sàn nhà được."
Nhưng thật ra hắn luôn nằm lên người Lam Vong Cơ mà ngủ, thân mình chẳng tiếp xúc với sàn nhà được bao lâu.
Hắn nhìn cái giường mới rồi lại nói: "Lam Trạm, sao ngươi không mua cái lớn hơn? Sau này chúng ta còn về dùng thường xuyên mà."
Chiếc giường này giống hệt cái giường ban đầu của hắn, hơn nữa, chỉ có ván giường và sào treo màn giường là mới, tấm ván gỗ ở đầu giường kia vẫn là của cái giường cũ, trên đó còn vẽ hai hình người nho nhỏ đang hôn môi, vừa nhìn là biết đó là tấm ván đầu giường cũ.
Lam Vong Cơ biết Ngụy Vô Tiện là người nhớ tình xưa, vậy nên ngày ấy, khi Ngụy Vô Tiện còn ngủ, y đã mang tấm ván đầu giường kia, ra cửa tiệm đặt cái giường mới cho hắn.
Nhưng mà, đầu giường với ván giường, một cũ một mới, nhìn có vẻ không hợp cho lắm.
Nhưng Lam Vong Cơ lại nói: "Như vậy, rất tốt.
"
Ngụy Vô Tiện đi qua, đặt tay lên vai y, cười rộ lên: "Đúng, rất tốt, giường nhỏ một chút, chúng ta có thể nằm chồng lên nhau, có phải là Lam nhị công tử đang nghĩ như vậy không?"
Thấy ánh mắt Lam Vong Cơ khẽ động, Ngụy Vô Tiện áp sát lại, nhìn chằm chằm vào y, nói: "Ồ! Quả nhiên là nghĩ như vậy! Lam nhị công tử thích ta ngủ trên người ngươi, có đúng hay không? Vậy nên lần nào ngươi cũng cuốn mền quanh người hai ta thật chặt, để ta có muốn lăn xuống cũng không được!"
Lam Vong Cơ nói: "Không có."
Ngụy Vô Tiện gãi gãi cằm y, tiếp tục truy kích: "Lại nói dối, Lam Trạm, ngươi đúng là càng ngày càng hư nha.
Lâu rồi không chép gia quy, ngứa tay rồi sao?"
Nói tới đấu võ mồm, Lam Vong Cơ vĩnh viễn không phải là đối thủ của Ngụy Vô Tiện, dù y không có ý này, thì cũng bị Ngụy Vô Tiện nói thành có như thật vậy.
Nhưng mà, dù miệng lưỡi không thắng được Ngụy Vô Tiện, nhưng y luôn có cách đòi lại từ chỗ khác.
Ánh mắt thay đổi, Ngụy Vô Tiện cả kinh, trong chớp mắt đã bị Lam Vong Cơ đè ngã xuống giường.
Ngụy Vô Tiện vùng vẫy, nhưng bị Lam Vong Cơ đè lại, căn bản không có hiệu quả, liền vỗ vai y cười: "Lam nhị công tử, đang là ban ngày ban mặt mà."
Lam Vong Cơ ngước mắt lên, đôi mắt nhạt màu chớp động: "Giang Vãn Ngâm không ở nhà bên."
"Hắn không ở bên đó thì liên quan gì, nói như thể ngươi từng để ý không bằng." Mạt ngạch màu trắng lẫn vào mái tóc mềm mại của Lam Vong Cơ rũ xuống, phất lên cổ Ngụy Vô Tiện khiến hắn cảm thấy có chút ngứa, vậy nên, hắn túm lấy cái đuôi mạt ngạch, quấn quanh giữa các đầu ngón tay chơi đùa, nói: "Ta thấy Lam nhị công tử đang cố ý đây mà, ước gì tất cả mọi người đều biết chúng ta đã làm chuyện vợ chồng, chúng ta là đạo lữ chân chính, Lam nhị công tử là sư huynh phu danh chính ngôn thuận của bọn họ."
Lam Vong Cơ hỏi: "Chẳng lẽ không phải?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Đúng vậy, ai dám nói không, ta liền đánh hắn.
Nhưng Lam Trạm này, ngươi muốn ta kêu lớn hơn thì cứ nói thẳng với ta là được, ta nhất định sẽ ra sức mà rên la, đâu nhất thiết phải làm hư đồ đạc trong phòng ta."
Chuyện này đúng là ngoài ý muốn, nguyên nhân chính vẫn là đồ của Ngụy Vô Tiện dùng quá lâu rồi, không chịu nổi giày vò.
Lam Vong Cơ nói: "Mới, kiên cố, sẽ không hư."
Bản thân Ngụy Vô Tiện cũng cảm nhận được, chắc là Lam Vong Cơ đã chi không ít tiền cho cái giường này, hai người bọn họ ngã xuống như vậy mà giường cũng không hề lắc lư.
Hắn nhìn cây sào treo mành giường trên đầu, đột nhiên nhớ ra, hỏi: "Lam Trạm, thì ra ngươi cũng đổi luôn cả sào giường sao? Nó đâu có gãy đâu mà thay?"
Lam Vong Cơ lặp lại một lần nữa: "Mới, kiên cố."
Vẻ mặt của Ngụy Vô Tiện giống như là nghe không hiểu, Lam Vong Cơ lại bổ sung thêm một câu: "Lần sau lại chơi xấu, thì còn có thể dùng."
Ý của y là, đổi cái kiên cố hơn, để có thể tùy tiện tiếp tục treo hắn lên làm.
Ngụy Vô Tiện chửi thề trong lòng một câu, còn có thể làm như vậy sao? Hắn nói: "Tên tiểu cổ hủ không có lương tâm nhà ngươi, ngươi tính kế sẵn hết rồi, ngươi quá đáng lắm, ngươi..."
Nói tới nói lui, Ngụy Vô Tiện vẫn không nỡ nói nặng một lời nào với Lam Vong Cơ, vậy nên y một chút đau chút ngứa cũng không có, đến ánh mắt đang nhìn chăm chú hắn của y cũng không có chút thay đổi.
Ngụy Vô Tiện lại nói: "Được lắm, Lam Trạm, ngươi thế này là nghĩ mình nắm chắc ta trong lòng bàn tay rồi chứ gì?" Hắn kéo mạt ngạch của y, đầu Lam Vong Cơ theo lực kéo của hắn mà cúi thấp xuống hơn một chút.
Ngụy Vô Tiện hai mắt cong cong, nói: "Lam nhị công tử, ngươi như vậy, có tính là cậy sủng sinh kiêu không?"
Lam Vong Cơ nhéo lên hông hắn một cái, xem như là câu trả lời, cũng không dùng sức, khiến Ngụy Vô Tiện ngứa ngáy, vặn vẹo thân thể bật cười.
Tình cờ