Tệ nhất là đây không phải là cái bàn bình thường, đây là án kỷ trong Tàng Thư Các.
Ai mà không biết Lam Khải Nhân quý cái Tàng Thư Các này cỡ nào, ngay cả làm hư một cây bút trong đây cũng phải báo lại với ông, huống chi là một cái án kỷ lớn đến thế.
Nên tất nhiên, hai người cùng bị phạt quỳ ở từ đường.
Lam Khải Nhân xanh mặt đứng trước bọn họ, hình như tức giận cực kỳ, giận đến mức không nói được gì.
Lam Hi Thần nghe tin chạy tới, Lam Khải Nhân lại ra hiệu không cho y nói, vậy nên mọi người ở đó trầm mặc thật lâu.
Ngụy Vô Tiện quỳ lâu mệt vô cùng, hắn không được như người Lam gia bọn họ, quỳ lâu mà không hề gì, thật sự chống đỡ không nổi nữa, liền nhích nhẹ người.
Động tác này thành công châm ngòi hỏa khí trong người Lam Khải Nhân bùng phát, ông quát lớn: "Ngụy Anh! Vì sao ngươi lại chạy tới Tàng Thư Các?"
Nguyên nhân thật sự thì đương nhiên không thể nói rồi, hắn chỉ đáp: "Con có việc tìm Lam Trạm, nhưng sau đó tự nhiên con buồn ngủ quá, nên con ngủ quên ở đó luôn."
Tàng Thư Các có thể là nơi cho hắn tới ngủ sao, Lam Khải Nhân càng giận hơn: "Chỉ ngủ thôi thì sao án kỷ sập được?! Chẳng lẽ các ngươi đánh nhau trong Tàng Thư Các?!"
Ngụy Vô Tiện le lưỡi trong lòng, thầm nghĩ: Lam lão đầu, là người không biết đấy thôi.
Lúc "ngủ", cháu trai của người có cái gì mà không làm sập được, một cái án kỷ nhỏ nhoi thì có là gì.
Nhưng ngoài mặt hắn vẫn nói: "Không có, tuyệt đối không có đánh nhau, có thể là án kỷ dùng lâu quá, cũ rồi nên không được chắc chắn nữa."
Tất cả án kỷ trong Tàng Thư Các đều được làm bằng gỗ lim thượng đẳng do Lam Khải Nhân đích thân lựa chọn kỹ càng, sao dễ dàng sụp được, bởi vậy Lam Khải Nhân không thể chấp nhận được lý do này.
Lam Khải Nhân tay cầm thước, tức giận đùng đùng, thổi râu trừng mắt.
Ngụy Vô Tiện vừa nhìn thấy cây thước kia, theo bản năng run lên mấy cái, dù sao năm xưa đến cầu học hắn đã bị đánh một lần, cái đau ấy không phải là cái đau bình thường dễ dàng miêu tả được.
Lam Vong Cơ hành lễ với Lam Khải Nhân, nói: "Thúc phụ, gần đây Ngụy Anh không được khỏe, Vong Cơ nguyện ý thay hắn chịu phạt."
Như thế sao Ngụy Vô Tiện đồng ý được, đánh Lam Vong Cơ, so với đánh chính hắn còn đau hơn, hắn nói: "Lam Trạm, ta có không khỏe chỗ nào đâu, ta rất tốt, không cần ngươi gánh giúp ta."
Lam Hi Thần cũng khuyên nhủ: "Thúc phụ, có thể thật sự là án kỷ có vần đề, ở Tàng Thư Các, Vong Cơ với Ngụy công tử còn có thể làm được gì."
Biết là Lam Hi Thần có ý tốt, nhưng càng nói Ngụy Vô Tiện càng chột dạ, không phải không thể làm gì khác, mà là làm được một nửa thì bàn sập nên ngừng giữa chừng.
Nhưng cũng may Cô Tô Lam thị đều là những người thật thà, không có suy nghĩ sâu xa.
Thở phào nhẹ nhõm một hơi trong lòng, Ngụy Vô Tiện quỳ thả lỏng hơn một chút, Lam Khải Nhân thấy mà càng bốc hỏa hơn, lớn tiếng quát: "Ta thấy nó có tinh thần vô cùng! Quỳ ở đây mà còn dám nhích tới nhích lui, căn bản không biết hối cải! Hôm nay dù có Thiên Vương lão tử đến cầu tình, ta cũng phải phạt nó!"
Lam Khải Nhân đã dạy học mấy chục năm, được xưng là Thiết Diện tiên sinh, ở ngay dưới mí mắt ông lại xảy ra chuyện hoang đường như vậy, không phạt, để truyền ra ngoài, mặt mũi thanh danh của Lam Khải Nhân ông sẽ mất sạch.
"Mấy đứa các ngươi, một đứa cũng đừng hòng chạy thoát, đưa tay ra đây."
Đến cả Lam Vong Cơ mà Lam Khải Nhân cũng muốn đánh, xem ra ông thật sự rất tức giận, vậy là không ai cứu được nữa rồi.
Ngụy Vô Tiện không tình nguyện mà xòe tay ra, Lam Khải Nhân đen mặt giơ thước cao lên, hắn chợt cảm thấy có gì đó không đúng? Sao Lam Khải Nhân lại lắc lư qua lại vậy?
Nhưng người không ổn không phải là Lam Khải Nhân, mà là hắn đang hoa mắt, sau đó phát ra một tiếng: "Ọe."
Thước trên tay Lam Khải Nhân rơi xuống giữa chừng liền dừng ở không trung, căn bản không dám hạ xuống, Ngụy Vô Tiện bị choáng, ba người Lam thị trợn mắt nhìn hắn chằm chằm, Ngụy Vô Tiện nói: "Con lỡ ăn hơi nhiều, chứ không phải cố ý không có giáo dưỡng mà ợ trước mặt mọi người.
Con..."
Biểu tình của Lam Khải Nhân vẫn không thay đổi, vẫn kinh ngạc như cũ, nhưng đã buông thước xuống, Lam Vong Cơ cũng kinh ngạc như ông, nói: "Ngụy Anh, hình như không phải ợ hơi...thì phải?"
Ngụy Vô Tiện nói: "À, đúng thật không phải là ợ, nên nói là buồn nôn thì đúng hơn, mấy ngày gần đây cứ hay như vậy, chắc là ăn nhiều quá."
Lam Hi Thần phản ứng nhanh nhất, dùng âm lượng lớn nhất nhưng vẫn trong phạm vi lễ nghĩa, hô về phía cửa: "Người đâu, mau gọi y sư tới đây!"
Nghĩ tiếp lại thấy chưa ổn thỏa, y cũng không cần xác nhận lại mà nói tiếp với môn sinh canh ở cửa: "Gọi hai vị y sư, một người qua Tĩnh thất chờ trước, một người lại đây cứu thúc phụ!"
Quay đầu lại, quả nhiên đã thấy Lam Khải Nhân ôm ngực, chỉ vào hai người bọn họ, thở không ra hơi: "Hai đứa, hai đứa các ngươi..."
Lam Hi Thần vội vàng qua vuốt ngực thuận khí cho ông, khuyên nhủ: "Thúc phụ, đây là chuyện vui, là chuyện vui mà!"
Đây đương nhiên là chuyện vui, chỉ là rốt cuộc người Cô Tô Lam thị không "thật thà" được bằng Vân Mộng Giang thị, nghĩ một chút liền hiểu ngay, hai người này còn có thể làm "chuyện tốt" gì mà có thể làm sập cả án kỷ.
Lam Khải Nhân tức đến bùng nổ: "Án kỷ của ta..." Hơi thở nghẹn lại trước ngực, ông cảm thấy chóng mặt nhức đầu, mắt lật lòng trắng lên.
Ngụy Vô Tiện vs Lam Vong Cơ, ván thứ mười hai, Lam Khải Nhân, mặt mũi mất hết, thành công bất tỉnh nhân sự.
*******************
Tay Lam Hi Thần cũng rất khỏe, rất nhanh đã đỡ được ông, môn sinh ở cửa cũng chạy vào hỗ trợ, Lam Hi Thần với môn sinh cùng nhau đỡ Lam Khải Nhân dậy, rồi lại quay qua nói với hai người còn đang quỳ trên mặt đất: "Được rồi, đừng quỳ nữa.
Vong Cơ, đệ mau dẫn người về đi, huynh lo cho xong thúc phụ xong sẽ qua thăm các đệ sau."
Dứt lời, y liền dìu Lam Khải Nhân đi như bay, tiểu môn sinh đến hỗ trợ cũng không biết phải giúp gì, chỉ đành chạy theo sau Lam Hi Thần.
Ngụy Vô Tiện không biết sao trăng gì cả, bị hành động của bọn họ làm cho ngu người luôn.
Lam Vong Cơ theo sau đứng dậy, Ngụy Vô Tiện sững sờ, nói: "Lam Trạm, chuyện gì vậy? Sao Lam lão tiên sinh lại ngất xỉu? Chuyện vui là chuyện gì thế?"
Hèn chi gần đây Ngụy Vô Tiện vẫn cứ luôn mệt mỏi, còn vô cùng dính người.
Cũng trách Lam Vong Cơ y, gần đây quá bận rộn không chú ý nhiều, bản thân Ngụy Vô Tiện ấy thế mà cũng không nhận ra.
Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh, Vũ Lộ kỳ, vẫn không tới, có phải không?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Không phải Vũ Lộ kỳ một tháng mới có một lần sao, lần trước..." Hắn nhẩm đếm một chút, phát hiện không đúng: "Nhưng mà, đã hơn hai tháng rồi, sao lại...?"
Lam Vong Cơ thật phục người này sát đất, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, rồi từ cổ một đường lần xuống phía dưới, xẹt qua đầu ngực, cuối cùng dừng lại nơi bụng nhỏ của Ngụy Vô Tiện, bồi hồi một lúc lâu, nhẹ nhàng vỗ mấy cái.
Đôi mắt lưu ly nhạt màu kích động đến mức tỏa sáng lấp lánh, thanh âm của Lam Vong Cơ giống như nhẹ nhàng hơn không ít: "Ngươi nói xem?"
"A a a a!" Bây giờ đôi mắt của Ngụy Vô Tiện còn trợn to hơn cả bọn họ hồi nãy, hắn há hốc miệng, lắp bắp nói: "Chẳng lẽ, là là có cái đó?!"
Hắn sờ lên bụng mình, lại càng sửng sốt hơn nữa.
Giờ hắn mới nhớ ra, đúng rồi! Ở thế giới này, hắn có thể sinh con, chẳng phải vì thế nên hắn mới bị ép đi xem mắt sao?
Nhưng hắn và Lam Vong Cơ vừa mới yêu nhau, quá hưng phấn, mà trên giường cũng quá vui sướng, nên hắn hoàn toàn quên mất chuyện đó, suốt ngày điên loan đảo phượng với Lam Vong Cơ.
Phóng túng đã đời, bây giờ bị hiện thực đập cho tơi bời.
Hắn có thể sinh, hắn có thể mang thai, mẹ nó, hắn thật sự có thể mang thai a a a a a!!!
Lam Vong Cơ biết nhất định hắn đang chịu đả kích không nhỏ, nên tiến tới đỡ hắn.
Cả người Ngụy Vô Tiện cứng đờ, chỉ kéo tay y, nói cũng không được hoàn chỉnh: "Lam Lam Lam Trạm, ta ta ta, trong bụng ta có nó, ta, ta không dám cử động." Một hồi sau lại nói: "Nhỡ, nhỡ ta, ta cử động, làm bé con bị nát, thì làm sao bây giờ?!"
Ngụy Vô Tiện đúng là bị dọa tới ngốc luôn rồi.
Đó là một sinh mạng có da có thịt, chứ có phải là miếng đậu hủ đâu, làm gì mà dễ nát như vậy.
Nhưng Lam Vong Cơ lại nói: "Được, không động." Vì thế y xoa xoa đầu hắn, cúi người xuống, bế hắn lên.
Ngụy Vô Tiện nắm lấy vạt áo y, nói: "Không được, Lam Trạm."
"Được." Lam Vong Cơ vững vàng trả lời, ôm hắn rời đi.
Đi cũng chậm hơn bình thường không ít, Ngụy Vô Tiện tựa vào ngực y, cảm nhận được tiếng tim đập của Lam Vong Cơ, mạnh đến mức sắp vọt ra khỏi lồng ngực.
Lam Vong Cơ chỉ là không biểu hiện ra mặt, nhưng thật ra cũng giống như hắn, xưa giờ chưa từng khẩn trương đến vậy.
Ngụy Vô Tiện vẫn là người làm dịu không khí lại, hắn hỏi: "Lam Trạm, nhỡ đâu chỉ là ăn nhiều thôi thì sao?"
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nói: "Vậy thì uống thuốc tiêu thực."
Nhưng người ấy, người mà y đang ôm trong lòng, nhất định sẽ không bao giờ buông ra.
*****************
Tin vui của Cô Tô Lam thị thoáng cái là đã truyền khắp Tiên môn bách gia.
Ngụy Vô Tiện mới rời đi chưa được mấy ngày mà Vân Mộng Giang thị đã nhận được tin tức, Giang Phong Miên và Giang Yếm Ly tất nhiên vui mừng vô cùng, luôn tay luôn chân vội vàng chuẩn bị quà mừng.
Giang Trừng thì lại trốn biệt trong phòng mình.
Ngụy Vô Tiện vừa về Cô Tô là đã báo mình có thai, như vậy, những ngày đêm cách vách phòng mình, nhất định là khi đó đã...!Hắn ôm đầu gối ngồi quay mặt vào tường, Phi Phi Tiểu Ái Hoa Nhài nhảy vào, chớp chớp đôi mắt to tròn màu đỏ của mình, cọ cọ lên người hắn.
Giang Trừng cảm thấy, trong thế giới u ám này, chỉ có Phi Phi Tiểu Ái Hoa Nhài mới mang lại cho hắn chút an ủi ấm áp.
Mà vài ngày sau, Vân Thâm Bất Tri Xứ nghênh đón một người.
Ngụy Vô Tiện đang thẳng lưng ngồi trong Tĩnh thất, trên bàn đặt một hàng chén thuốc đang bốc hơi nóng nghi ngút.
Ngồi cạnh hắn là mấy vị y sư, vẻ mặt vô cùng khó xử, mà Ngụy Vô Tiện lại mang vẻ mặt mất hứng, ngữ khí kiên quyết: "Đem đi đi, ta không cần uống."
Mấy vị y sư khuyên nhủ: "Ngụy công tử, uống vào rất tốt cho cơ thể."
Ngụy Vô Tiện hơi híp mắt, nhìn chằm chằm các vị trước mặt, không nói lời nào, nhưng ánh mắt kia lại làm cho người đối diện không khỏi sợ hãi, ai nấy đều không khỏi lau mồ hôi đổ ra trên thái dương mình.
Tuổi của các vị y sư đều không nhỏ, cũng đã chăm sóc cho không ít dựng phu thai phụ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng lần đầu tiên họ mới gặp một người có sát khí nặng như vậy.
Trong lòng bọn họ không khỏi chờ mong: Lam nhị công tử, người về nhanh lên đi mà!
Vì lần trước làm sập bàn khiến vài trang giấy bị hư, nên Lam Vong Cơ phải đi bổ sung lại, dặn Ngụy Vô Tiện ở Tĩnh thất phải ngoan ngoãn nghe lời y sư.
Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm, đáp "Được." Nhưng, có Lam Vong Cơ thì Ngụy Vô Tiện như