Tiếng "Ừ" kia của Lam Vong Cơ cứ lòng vòng trong đầu hắn mãi, Ngụy Vô Tiện nhẩm tới nhẩm lui đều thấy chính là ý kia, hắn "A!" một tiếng, và sau đó nói, "Lam, Lam Trạm! Ngươi có biết là ngươi đang nói gì không?"
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc cũng không có gì lạ, Lam Vong Cơ nói là muốn cưới hắn đó, là Lam Vong Cơ nói muốn cưới Ngụy Vô Tiện!!!
Điên rồi điên rồi, hắn chỉ cảm thấy Lam Vong Cơ bị mấy người kia lây nhiễm, cũng điên theo luôn rồi "Ngươi có biết là ngươi đang nói cái gì không?"
Lam Vong Cơ chỉ nói: "Cô Tô Lam thị, cũng là đại gia tộc."
Ai cùng y thảo luận địa vị gia tộc đâu chứ, Cô Tô Lam thị là đại gia tộc, ai mà không biết chứ? Lại ngẫm lại một lát sau, Ngụy Vô Tiện mới nghĩ ra ý của Lam Vong Cơ là gì? Chẳng lẽ y là muốn nói, Ngụy Vô Tiện chọn Cô Tô Lam thị, các gia tộc khác sẽ không làm khó dễ hắn nữa.
Đúng là đạo lý này, muốn nhanh chóng giải quyết những phiền toái ấy, chẳng phải biện pháp này là tốt nhất sao? Chỉ là, làm như vậy, Lam Vong Cơ được lợi gì đâu chứ? Rõ ràng đây chỉ là chuyện của hắn thôi, Lam Vong Cơ làm như vậy không chỉ không được lợi gì, mà ngược lại còn rước vô người rất nhiều phiền toái.
Thấy Ngụy Vô Tiện không nói gì, Lam Vong Cơ lại nói: "Ngụy Anh, ta..." nói được một nửa, y dừng một chút, lại nói: "Ta sẽ không hại ngươi."
"Chuyện này là đương nhiên a!" Hắn chỉ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, Lam Vong Cơ sao có thể hại hắn được chứ? Những lời này nói ra, so với Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện còn vội vàng giải thích hơn y: "Sao ngươi có thể hại ta chứ, Lam Trạm, ngươi đang nói bậy gì vậy?"
Ngụy Vô Tiện đã trải qua rất nhiều chuyện, vì bảo vệ mình, bảo vệ người khác, hắn không thể không sinh ra tâm lý đề phòng người khác, không hề dễ dàng tin tưởng người nào, nhưng duy chỉ có Lam Vong Cơ, hắn chưa từng hoài nghi qua y một lần nào cả.
Lúc trước ở trong động Huyền Vũ ở Mộ Khê sơn, khi mọi người biết đáy hồ có lối ra, ai nấy đều chỉ lo chạy thoát, chỉ có Lam Vong Cơ chú ý tới hắn có nguy hiểm, kéo cái chân bị thương của mình đến cứu hắn, còn bởi vì vậy mà rước thêm thương tích vào người, liên lụy y cùng với hắn bị nhốt trong động bảy ngày.
Ngụy Vô Tiện luôn cợt nhả, đã cứu người ta mà còn gắng sức an ủi người đó, nhưng duy chỉ có Lam Vong Cơ, sẽ nói với hắn: Đã biết đau đớn, lần sau không được lỗ mãng nữa.
Bọn họ cũng chỉ là những thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi, nhưng khi đối kháng với Đồ Lục Huyền Vũ, hắn lại không hề sợ hãi, bởi vì người sóng vai chiến đấu với hắn, chính là Lam Vong Cơ.
Có lẽ, Ngụy Vô Tiện đối với Lam Vong Cơ, trời sinh đã có một loại cảm giác tín nhiệm.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, dù sao đây cũng là chuyện chung thân đại sự, nếu như hắn thật sự cùng Lam Vong Cơ thành thân, lấy y làm lá chắn, vậy nhỡ sau này Lam Vong Cơ thật sự có người muốn thành thân trong tương lai, chẳng phải là cản trở nhân duyên tốt của người a hay sao?
Thân là hảo huynh đệ với Lam Vong Cơ, có phải là bắt chẹt người khác quá không? Hắn nói: "Lam Trạm, chuyện này ngươi không hiểu đâu, có thể ngươi không để tâm, nhưng đây không phải là chuyện nhỏ."
Lam Vong Cơ lại đáp một tiếng: "Ta biết."
Ngụy Vô Tiện nghĩ, ngươi biết cái rắm á.
Người khác không biết hắn còn có thể không biết sao, ở thế giới kia, Lam Vong Cơ đã hơn hai mươi, đừng nói đối tượng, hắn còn chưa từng thấy y cùng tiên tử nào nói chuyện vượt qua ba câu, thậm chí đến nhìn cũng không thèm nhìn.
Lúc ở Bách Phượng Sơn, Ngụy Vô Tiện trêu chọc y rằng nụ hôn đầu tiên của y, e rằng phải thủ cả đời, sợ là sẽ thành sự thật mất thôi.
Đương nhiên, hắn cũng biết vẫn còn rất nhiều tiên tử thầm mến Lam Vong Cơ, chỉ là tính cách Lam Vong Cơ quá lạnh lùng, lại mang vẻ mặt vô dục vô cầu, tựa hồ hoàn toàn không dính dáng gì đến loại chuyện tình ái này, nên không ai dám nhắc tới mà thôi.
Nhưng nghĩ kỹ lại, Lam Vong Cơ xưa giờ chẳng phải vẫn luôn như vậy sao? Có lẽ từ nhỏ đến lớn y chính là thanh tâm quả dục như vậy, căn bản không có ý định thành thân, cho nên y không nghĩ chuyện hôn nhân đại sự là trọng yếu, mà có lẽ y cũng không cần.
Tổ tiên Lam gia chính là hòa thượng, không muốn thành thân cũng không có gì kỳ quái, Lam Khải Nhân không phải là cũng không có thành thân hay sao? Nếu Lam Vong Cơ cũng không có ý định thành thân, vậy cho Ngụy Vô Tiện hắn mượn vị trí bên cạnh y, quả thật là một phương pháp tốt để không có bất kỳ ảnh hưởng nào lại có thể giải quyết hoàn mỹ sự tình.
Lam Vong Cơ làm người cũng quá tốt đi, vì giúp hắn mà có thể làm đến mức này.
Tiểu cũ kỹ này ngoài mặt tỏ ra không thích hắn, nhưng kỳ thật cũng thích hắn như những người khác thôi.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy Lam Vong Cơ khi này thật tốt, vẫn còn chưa chán ghét hắn, thậm chí quan hệ giữa hai người họ hiện giờ cũng không tệ, Ngụy Vô Tiện chỉ cần cố gắng một chút, hai người vẫn có thể trở thành bằng hữu của nhau.
Chỉ là, ở trong thế giới kia, hắn không còn cơ hội nữa.
Ngụy Vô Tiện đánh giá Lam Vong Cơ một lượt, mà Lam Vong Cơ hơi rũ mắt, cũng không nhìn hắn, mạt ngạch vân văn màu trắng theo gió phất phơ trước mắt, hương hoa sen nhàn nhạt hòa lẫn một chút đàn hương nhàn nhạt.
Gương mặt Lam Vong Cơ hiện giờ còn mang theo một chút ngây thơ, nhưng người này, dù là ở đâu, khi nào, nhìn thế nào, đều đẹp như vậy.
Hắn nghĩ, thế giới này không giống như bên kia, nếu hắn đã được cho một cơ hội được làm lại, có phải hắn có thể một lần nữa cố gắng cứu vãn mối quan hệ giữa hai người, trước khi Lam Vong Cơ vì quỷ đạo mà chán ghét hắn.
Hương đàn hương lạnh lẽo quanh quẩn lưu lại không tan, trái tim Ngụy Vô Tiện khẽ rung động, hắn nói: "Lam Trạm, nếu ngươi đã nói như vậy, ta thật sự phải gả cho ngươi rồi.
đến lúc đó thì đừng hối hận.
"
Lam Vong Cơ nâng mắt lên nhìn hắn, con ngươi trong trẻo sáng ngời ánh mặt trời lấp lánh của Vân Mộng, một màu sắc tươi mới mà hắn chưa từng thấy qua.
Lam Vong Cơ mấp máy môi, không phát ra tiếng gì, sau đó cúi đầu hành lễ với Ngụy Vô Tiện: "Tuyệt đối sẽ không.
"
Tự nhiên nhớ tới cảnh Cố Đình Diệp cúi đầu hành lễ cầu hôn Thịnh Minh Lan trong Minh Lan truyện á, cảm giác rất trân trọng, mà đúng chất lễ nghĩa hồi xưa!
Nhìn bộ dáng nghiêm túc như vậy của y, Ngụy Vô Tiện gãi gãi mặt, "Ừm...!Lam Trạm, cũng không cần phải như thế, thoải mái, thoải mái một chút đi hahahahahaha.
"
Hắn cũng biết, Lam Vong Cơ người này vốn dĩ quá mức nghiêm túc, hành lễ như vậy cũng không có ý tứ gì khác đâu, nhưng Ngụy Vô Tiện cảm thấy loại người như Lam Vong Cơ thật sự rất đáng sợ, đến cả hắn cũng bị hành động này của y làm cho tim đập loạn nhịp.
Nếu y cũng nhiệt tình như vậy với người khác, không biết sẽ câu mất hồn phách của bao nhiêu tiên tử đây.
Nếu hai người đã quyết định thành thân, như vậy kế tiếp chính là chọn ngày tốt bái đường.
Lam Khải Nhân vì việc này mà đã qua lại giữa Cô Tô và Vân Mộng mấy bận rồi, chọn tới chọn lui cả trăm ngày hoàng đạo rồi, Ngụy Vô Tiện vẫn chưa vừa lòng ngày nào cả.
Không phải nói là ngày này không nên cưới chồng, thì cũng là nói ngày đó phạm phải điềm xấu gì, hay là ngày kỵ của ai đó, tóm lại là cái lý do thiên kỳ bách quái* gì hắn đều đưa ra được.
千 奇 百 怪 Thiên kỳ bách quái: chỉ những thứ kỳ lạ quái gở
Lam Khải Nhân tính tình dù tốt đến đâu, giáo dưỡng tốt đến thế nào đi chăng nữa cũng không kềm được tức giận, đến lễ nghĩa gì đó cũng không thèm quan tâm nữa, hét lớn một tiếng: "Ngụy Anh! Ngươi có chút thành tâm nào trong chuyện này hay không hả?! Ngươi rốt cuộc có muốn gả hay không?!"
Ngụy Vô Tiện nở một nụ cười thật tươi, đáp lại: "Gả, ta gả, sao ta có thể không gả được chứ? " Hắn đem mấy ngày hoàng đạo mà Lam Khải Nhân vừa đưa tới đẩy sang một bên, nói: "Những ngày này thật không tốt, để sau này rồi chọn tiếp."
Sau này, rồi lại sau này, chắc kéo dài tới năm năm nữa luôn quá! Lam Khải Nhân cũng không ngốc, ông cũng biết tên nhóc này chỉ đang viện cớ mà thôi.
Ngụy Vô Tiện một bên thì nói gả, một bên lại tìm hết lý do để kéo dài hôn kỳ.
Ông lại nhớ đến đủ loại hành vi quậy phá trước đây của Ngụy Vô Tiện, lập tức nhận định đây chính là kế hoãn binh của tên nhóc Ngụy Vô Tiện này.
Hừ, tên nhóc con, hắn nghĩ Lam Khải Nhân này là ai chứ, hắn mới sống bao nhiêu năm đâu, số muối ông từng nếm còn nhiều hơn là số cơm hắn ăn được bao nhiêu năm nay đấy.
Muốn đấu với ông sao, hôm nay phải cho thằng nhóc này biết, cái gì gọi là, gừng càng già càng cay.
Lam Khải Nhân vuốt râu, nói: "Ngụy Anh, kỳ thật chuyện chọn ngày cũng không vội, ngươi cứ từ từ chọn, chọn được rồi thì báo cho ta biết, để chúng ta chuẩn bị dần dần."
Ngụy Vô Tiện cảm thấy Lam lão đầu hôm nay tâm tình thật tốt nha, dễ nói chuyện như vậy, hay là ông chịu buông tha cho hắn rồi? Truyện được cập nhật sớm nhất tại .wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu.
Mong mọi người ủng hộ chính chủ.
Thân! Kỳ thật, Lam Khải Nhân đoán cũng không sai, chút chuyện này hắn vẫn có cách giải quyết, cũng không muốn quấy rầy đến Lam Vong Cơ, cho nên tận lực chống đỡ.
Hắn cao hứng cười nói: "Được ạ, vậy để ta nghĩ kỹ rồi nói sau."
Hắn vui vẻ đắc chí mà nghĩ: chỉ sợ là ngài không đợi được ngày tốt từ ta đâu.
Ai ngờ Lam Khải Nhân tiếp tục nói: "Vậy thì cứ nhập gia phả trước đi."
Khuôn mặt đang tươi cười của Ngụy Vô Tiện trực tiếp nứt ra...!
Ngụy Vô Tiện vs Lam Khải Nhân, không biết là ván thứ bao nhiêu, Lam Khải Nhân, thắng!
Đã nhập gia phả, đó chính là người của Cô Tô Lam thị, Ngụy Vô Tiện tất nhiên phải từ Vân Mộng tới Cô Tô.
Đại điển hợp tịch của Cô Tô Lam thị kỳ thật cũng không khác gì gia yến nhà bọn họ, bầu không khí luôn cứ nặng nề, một đoàn bạch y nhân mặt mày nghiêm khắc, toàn bộ quá trình, Ngụy Vô Tiện không cảm thấy vui vẻ gì.
Hợp tịch đại điển khác với hôn lễ nha.
Đại điển hợp tịch chỉ là làm một cái lễ, khai từ đường, trước mặt các trưởng bối đức cao vọng trọng mà điền tên đạo lữ vào gia phả của gia tộc, chính thức trở thành người nhà của họ, như nói theo kiểu