Ngụy Vô Tiện là một người rất thông minh.
Lúc đưa ra nguyện vọng muốn Lam Vong Cơ nghe lời hắn một lần, hắn đã nghĩ tới bước tiếp theo phải làm gì rồi.
Lần này xuống núi, hai người chỉ được yêu cầu đi trừ túy ở nơi này mà thôi.
Mà nay, chuyện đồng nam đồng nữ đã giải quyết xong rồi, theo lý mà nói thì bọn họ phải trở về Cô Tô.
Nhưng Ngụy Vô Tiện thật không muốn quay về ngay lúc này, hắn muốn cùng Lam Vong Cơ ở bên ngoài dạo chơi một vòng, đi đâu cũng được, tóm lại, hắn không muốn nhanh như vậy mà phải quay trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ lạnh lẽo buồn tẻ đó.
Hắn dò hỏi: "Lam Trạm, chúng ta bây giờ đi nơi khác hay là trở về?"
Cứ tưởng Lam Vong Cơ sẽ kêu hắn cùng quay về Vân Thâm, thế nhưng Lam Vong Cơ lại nói: "Ngươi muốn thế nào?"
Ngụy Vô Tiện đương nhiên không muốn đi về, liền ướm hỏi: "Nếu không vội, chúng ta ở bên ngoài dạo chơi một vòng rồi mới về nha?"
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng "Ừm " một tiếng, xem như là đồng ý rồi.
Nếu y đã đồng ý rồi, vậy thì phần thưởng kêu Lam Vong Cơ nghe lời mình cũng không cần dùng nữa, thật quá tốt! Ngụy Vô Tiện trong lòng thầm vui vẻ đắc chí, nghĩ, phải để dành phần thưởng này, giữ cho kỹ, sau này có dịp sẽ dùng để khi dễ tiểu cổ hủ này một trận thật đã mới được.
Nơi này thật sự quá hẻo lánh, không có gì để chơi cả.
Vì thế, Ngụy Vô Tiện lấy ra bản đồ ra, nhìn một chút rồi nói: "Những thị trấn gần đây nhất đều phải đi mấy ngày mới tới.
Cũng xa quá rồi.
"
Lam Vong Cơ nói: "Ngự kiếm."
Ngự kiếm quả thật rất nhanh, nhưng Ngụy Vô Tiện lại hỏi: "Trước đây khi ra ngoài săn đêm, ngươi đều ngự kiếm sao?"
Săn đêm vốn là để rèn luyện bản thân, nếu không gặp tình huống khẩn cấp, thì thường sẽ không ngự kiếm.
Thấy Lam Vong Cơ lắc đầu, Ngụy Vô Tiện liền cười nói: "Nếu không phải vậy thì được rồi.
Đi bộ, nhìn ngắm phong cảnh dọc đường đi cũng là lịch lãm* mà.
Dù sao chúng ta cũng không vội, chuyến đi này xem như là sau tân hôn đi du ngoạn một chuyến đi.
"
*lịch lãm: kiểu như ra ngoài va chạm, học hỏi cái mới
Hắn vừa đi vừa nói, trông vô cùng thoải mái, bước đi cũng nhẹ nhàng tiêu sái, không hề chú ý đến ánh mắt của Lam Vong Cơ ở phía sau yên lặng lóe lên một cái, nhẹ nhàng "Ừm " một tiếng, rồi mới cất bước đi theo.
(Tiện Tiện à, sau tân hôn đi chơi, người ta gọi là hưởng tuần trăng mật á! Tiện Tiện có chắc là muốn đi chơi chuyến này không? Có thấy ánh mắt Trạm Trạm đang lóe lên đen tối không vậy? Trạm Trạm ở đây tâm cơ lắm đó nhoa!)
Nếu không có lần ra ngoài này, Ngụy Vô Tiện có thể vĩnh viễn sẽ không biết, người của Cô Tô Lam thị đi săn đêm là như thế này.
Gần đây không có thị trấn, trên bản đồ cũng không đánh dấu nơi có thôn làng, vậy nên Ngụy Vô Tiện đành kéo Lam Vong Cơ đến nơi hẻo lánh nhất, thầm nghĩ trong bụng, biết đâu vận khí tốt có thể may mắn gặp được mấy tà túy mạnh hiếm thấy, sẽ có tính khiêu chiến lắm đây.
Đến một nơi vắng vẻ như thế này, tất nhiên là phải ngủ ngoài trời rồi, đối với tu sĩ như bọn họ, đây là chuyện thường tình mà thôi.
Người Vân Mộng Giang thị xưa nay luôn tùy ý, không câu nệ tiểu tiết.
Trước kia ra ngoài săn đêm, cảm thấy đói bụng, Ngụy Vô Tiện chỉ đơn giản là đánh vài con chim bắt mấy con cá, nướng lên rồi ăn tại chỗ luôn, thế là xong một bữa, ai ở Vân Mộng cũng thế mà thôi.
Nhưng đây là lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ ra ngoài săn đêm, khi nhìn thấy Lam Vong Cơ lấy một cái nồi từ trong túi càn khôn ra, Ngụy Vô Tiện thật sự bị sốc đến không nói được gì.
Thật không ngờ trên đời này có người ra ngoài săn đêm còn mang theo nồi và gạo! Còn ở nơi hoang dã thế này ra suối vo gạo, thổi lửa nấu cơm, thế này cũng quá cầu kỳ rồi! Nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy cũng đúng.
Người Lam gia ăn chay không ăn thịt, nếu không nấu chút cơm, chẳng lẽ gặm cỏ mà ăn à?
Ngụy Vô Tiện trộm liếc y một cái.
Trong lòng hắn, xưa nay, Lam Vong Cơ chính là một bạch y tiên quân tiên khí phiêu phiêu, hiện giờ cả người lại mờ ảo trong làn hơi nước nóng ẩm, hình như không thấy thanh lãnh như trước nữa, cả người nhiễm thêm một tầng khói lửa nhân gian.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy, một Lam Vong Cơ bó lại tay áo dài rộng bay bay của mình, sắn tay nấu cơm, thật vô cùng hiền huệ.
Ngụy Vô Tiện ngồi một bên rảnh rỗi không có gì làm, nên cầm bản đồ ra nghiên cứu một chút.
Hắn nói: "Lam Trạm, chúng ta đi quanh đây nãy giờ rồi mà không gặp chuyện gì khác thường cả.
Trước kia ngươi đi săn đêm như thế nào vậy?"
Lam Vong Cơ từ khi còn trẻ đã luôn "phùng loạn tất xuất", Ngụy Vô Tiện dù chưa từng hỏi qua, nhưng khi nghe được những lời bàn tán về y ở những nơi trà dư tửu lậu, luôn bất giác dừng bước.
Lam Vong Cơ nói: "Nơi hẻo lánh không nhất định sẽ có tà túy."
Bình thường tu sĩ tiên môn đi trừ túy, sẽ không chọn nơi quá hẻo lánh, hay quá náo nhiệt.
Nơi quá hẻo lánh làm gì có ai, tất nhiên sẽ chẳng có ai cần giúp đỡ, nơi quá náo nhiệt nhiều người, tà túy sẽ khó ra tay, nên bọn chúng sẽ không hoạt động nơi này.
Thật ra mà nói, tà túy cường đại trốn ở nơi hẻo lánh hoang vu để tu luyện là tương đối nhiều, chỉ là mấy tu sĩ bình thường sẽ không phát hiện ra mà thôi.
Sau khi Ngụy Vô Tiện tu quỷ đạo, hắn thường xuyên giao tiếp với một ít yêu tà, nhận được rất nhiều tin tức bí mật không phải ai cũng biết.
Hắn không giống như Lam Vong Cơ, luôn đến những nơi thôn xóm nhiều thường dân bá tánh, lấy việc giúp người làm vui.
Ngụy Vô Tiện luôn đến những nên hoang vu không người, bí mật giải quyết rất nhiều phiền toái lớn, chẳng qua là không ai biết mà thôi.
Bây giờ Ngụy Vô Tiện mới nhớ ra, hắn đã không còn thủ hạ đi dò thám tin tức cho hắn nữa.
Bây giờ đâm đầu vào nơi hoang vu thế này, rất có khả năng sẽ không tìm được thứ gì cả.
Hiện tại hắn vẫn còn kim đan, đã không cần dựa vào quỷ đạo nữa, nhưng dù gì cũng là thói quen bao nhiêu năm, một sớm một chiều khó lòng thay đổi được, vậy nên hắn cứ thế mà hướng đến mấy nơi thâm sơn cùng cốc mà săn tà túy.
Ngụy Vô Tiện cười một chút, nói: "Lam Trạm, ngày mai ngươi dẫn đường đi."
Lam Vong Cơ nâng đôi mắt thiển sắc lưu ly, nhìn hắn qua màn hơi nước mờ mịt, gật đầu nói một tiếng: "Được."
Hình như Ngụy Vô Tiện lại ngửi thấy mùi đàn hương trong trẻo đâu đây lan tỏa, hòa quyện với hương cơm thơm phức, trái tim khẽ rung động.
Không hiểu sao hắn bắt đầu cảm thấy có chút choáng váng, mấy ngày nay hắn đều bị như vậy, luôn thấy có chút chóng mặt.
"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ gọi một tiếng, đưa chén cơm tới mặt hắn.
Lúc này Ngụy Vô Tiện mới hoàn hồn lại, Lam Vong Cơ lại nói: "Ngươi thật sự muốn ở lại chỗ này sao?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ừ, ngươi đi đi, thôn đó chẳng có gì để chơi cả, không vui.
Chẳng thà ở lại đây, lật tung nơi này lên, nói không chừng có thể lật ra được chuyện gì thú vị cũng nên.
"
Cái thôn trấn xảy ra vụ đồng nam đồng nữ mất tích vừa rồi, bởi vì xa xôi hẻo lánh nên các biện pháp phòng hộ đều không được tốt.
Vậy nên Lam Khải Nhân liền truyền tin, kêu Lam Vong Cơ đến vài nơi trong thôn dán chút bùa chú cho họ, làm chút phòng hộ đơn giản.
Nhưng mà khi nhận được tin, bọn họ đã rời khỏi thôn được mấy ngày rồi, đã sớm ở sâu trong một ngọn núi thật xa.
Vì vậy, Lam Vong Cơ bất đắc dĩ phải ngự kiếm quay về.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy phiền toái, nên để Lam Vong Cơ tự mình đi, còn hắn ở lại đây chờ y.
Thấy Lam Vong Cơ vẫn nhìn chằm chằm vào mình, Ngụy Vô Tiện liền nói: "Ta sẽ ở đây chờ ngươi mà, sẽ không trốn mất đâu mà sợ."
Thật ra Lam Vong Cơ không hề có ý đó, y tất nhiên biết là Ngụy Vô Tiện sẽ không chạy.
Ngụy Vô Tiện nếu thật muốn chạy trốn, sợ rằng tới cái bóng của hắn cũng tìm không được đâu.
Nhìn Ngụy Vô Tiện nửa nằm nửa ngồi, lấy mấy hòn đá nhỏ, tự mình chơi đùa, ném tới ném lui trên mặt đất, bộ dáng có chút lười biếng lại nhàm chán, y nói: "Nơi này cũng nhàm chán."
Ngụy Vô Tiện cười cười: "Có nhàm chán thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không nhàm chán bằng nhà các ngươi đâu." Hắn ném hết mấy hòn đá trong tay vào dòng suối bên cạnh, lại nói: "Nếu chán, ta sẽ xuống suối bắt cá, hay là lên núi bắn chim, ngẫm lại xem nơi nào có tà quái yêu thú thì đi ra ngoài hoạt động gân cốt một chút là được."
Lam Vong Cơ trầm mặc một hồi, đôi mắt thiển sắc lưu ly khẽ chớp động, hai bàn tay giấu trong ống tay áo rộng lặng lẽ cuộn tròn lại, suy nghĩ hồi lâu rồi mới lấy một vật trong túi càn khôn ra, đưa cho Ngụy Vô Tiện.
Đó là một cây sáo toàn thân đen nhánh, rất giống với cây sáo mà hắn từng có.
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, cũng không nhớ đưa tay nhận lấy, hắn ngơ ngác lên tiếng: "Đây là?"
Lam Vong Cơ nói: "Sáo."
Đương nhiên Ngụy Vô Tiện biết đây là cây sáo rồi, chỉ là thắc mắc sao Lam Vong Cơ có được thứ này? Hắn mở miệng hỏi: "Sao ngươi có được cây sáo này vậy?"
Đôi mắt Lam Vong Cơ hơi rũ xuống, nói: "Ngẫu nhiên gặp được, liền làm."
Khi nhìn thấy mảnh rừng trúc màu đen kia, y đã nghĩ ngay đến Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện thích màu đen, Ngụy Vô Tiện thích thổi sáo.
Vậy nên sau khi thuyết phục tinh quái nam đồng kia, y liền đứng dậy, rút Tị Trần, chọn một đoạn trúc tốt nhất mà chặt xuống.
Nhưng khi đứng trước mặt Ngụy Vô Tiện, y lại nói không nên lời.
Ngụy Vô Tiện vô cùng kinh ngạc, lúc cầm lên mới phát hiện đây là một cây sáo trúc, nên nói: "Cây trúc màu đen quả thật hiếm thấy." Hắn cầm lên xoay xoay một chút.
Lam Vong Cơ quả thật rất khéo chọn.
Mặc dù là sáo trúc, nhưng so với cây sáo bằng xương trước kia của hắn, trọng lượng cũng không kém chút nào, cầm lên rất vừa tay.
Hắn khen: "Lam Trạm, ngươi tự làm thật sao? Tay nghề của ngươi thật tốt! "
Lam Vong Cơ cũng chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu.
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Quen nhau lâu như vậy rồi mà lại không biết ngươi biết làm sáo nha."
Lam Vong Cơ khẽ nói: "Từng học qua một chút."
Ngụy Vô Tiện lại cười: "Người khác có học cũng chỉ là học thổi sáo mà thôi.
Còn ngươi đến cách làm sáo mà cũng học, không hổ là nhị công tử của Lam gia."
Nghe hắn nói thế, Lam Vong Cơ cũng không ừ hử gì cả, chỉ lẳng lặng ngồi đó, thỉnh thoảng mí mắt run lên, nửa muốn nhìn, nửa lại không dám nhìn, lặng lẽ nhìn vẻ mặt của Ngụy Vô Tiện.
Toàn bộ tâm tư của Ngụy Vô Tiện đều đặt lên sáo trên tay, hết cầm rồi lại xoay qua xoay lại, tâm tình có vẻ rất tốt, hỏi y: "Ngươi biết thổi sáo, đúng không?"
Lam Vong Cơ " Ừ " một tiếng.
Thật ra biết thổi sáo cũng không có gì lạ.
Thế gia công tử, có ai mà không lục nghệ toàn tài chứ, huống chi là Lam Vong Cơ, học thêm vài loại nhạc khí cũng bình thường thôi.
Ngụy Vô Tiện, với khẩu khí vô cùng tự hào, nói: "Chắc ngươi còn chưa biết ha, thật ra ta thổi sáo rất giỏi đó nha."
Ngụy Vô Tiện thường ngày không thích khoe khoang mấy thứ này lắm.
Năm đó nếu không phải chế ra Trần Tình thổi sáo ngự thi, sợ rằng chẳng có mấy ai có cơ hội nghe hắn thổi sáo, tuy rằng hắn thật sự thổi sáo rất hay.
Ngụy Vô Tiện nắm lấy cây sáo trong tay, cười cười: "Để cảm tạ Lam nhị công tử đã tặng cho ta một món quà tốt như vầy, ta đây đành hiến chút tài mọn, làm quà đáp lễ cho quân, hy vọng Lam nhị công tử không ghét bỏ.
"
Cây sáo được xoay ngang, dần đưa đến bên môi.
Từng cơn gió thổi qua khiến mái tóc cột cao đuôi ngựa của hắn đung đưa qua lại, tiếng sáo thánh thót vang lên, trầm bổng du dương, vang xa trong mảnh rừng yên tĩnh.
Hai mắt Lam Vong Cơ mở to, hiếm khi lộ ra biểu tình kinh ngạc đến như vậy.
Ngụy Vô Tiện thổi xong khúc nhạc này, nhìn thấy Lam Vong Cơ ngây người ra, liền trêu chọc nói: "Lam Trạm, sao vậy? Ta thổi sáo nghe hay đến vậy à, ngươi nghe ngây người luôn rồi?"
Lam Vong Cơ chậm rãi lên tiếng: "Khúc nhạc này..."
Ngụy Vô Tiện nói: "À, khúc nhạc này á hả.
Khúc nhạc này là sau này, ngươi ở thế giới kia đã hát cho ta nghe đó, ta cảm thấy rất hay nên nhớ kỹ.
Ngươi của bây giờ cũng biết khúc nhạc này sao?"
Y làm sao có thể không biết được chứ? Tình cảm trong lòng như sông dài biển rộng, nhưng lại không cách nào nói ra thành lời, chỉ có thể đem chúng cất giấu vào từng nốt nhạc thay cho tiếng lòng.
Dùng đôi tay khảy lên những điều muốn nói, từng chút từng chút một, kể lại nỗi nhớ nhung vô tận, tình yêu trầm lặng mà mãnh liệt mang tên Ngụy Anh của y.
Lam Vong Cơ rất kinh ngạc: "Sau này, ta đã hát cho ngươi nghe sao?"
Ngụy Vô Tiện nghĩ rằng ý của Lam Vong Cơ là, quan hệ giữa y với Ngụy Vô Tiện vốn không tốt lắm, sao có thể hát trước mặt hắn được.
Vậy nên Ngụy Vô Tiện rất tự hào, cười nói: "Đúng vậy đó, ta kêu ngươi hát, ngươi liền hát cho ta nghe ngay." Sau đó hắn cười hắc hắc hai tiếng, nói: "Ngươi không biết đâu, quan hệ khi đó giữa hai chúng ta tốt lắm đó nha~."
Hắn nói chuyện với giọng điệu không đứng đắn như vậy, cứ tưởng rằng Lam Vong Cơ sẽ như thường ngày mà trừng mắt nhìn hắn, nói hắn hồ ngôn loạn ngữ, nhưng mà Lam Vong Cơ bây giờ lại ngơ ngác gật gật đầu.
Nhìn thấy bộ dáng nhu thuận nghe lời của y, Ngụy Vô Tiện cảm thấy có chút ngượng ngùng, giống như đang lừa gạt một anh bạn nhỏ đơn thuần ngây ngô vậy.
Hắn gãi gãi mặt, sau đó lên tiếng: "Cám ơn ngươi, cây sáo này rất tốt.".
Nghĩ một chút, hắn lại nói: "Ta có thể đặt tên cho nó không?"
Nếu đã đưa cho hắn, đương nhiên là tùy ý hắn rồi.
Lam Vong Cơ nói: "Tất nhiên là được."
Xoay xoay cây sáo vài vòng, Ngụy Vô Tiện mỉm cười: "Vậy gọi là, Trần Tình đi.
Ngươi thấy thế nào?"
Bên cạnh là dòng suối chảy róc rách êm tai, trên mặt nước lấp lánh, như ẩn như hiện mà phản chiếu khuôn mặt Ngụy Vô Tiện đang mỉm cười.
Lam Vong Cơ không biết, sau này y đã dùng một tâm tình như thế nào để hát cho Ngụy Vô Tiện nghe khúc nhạc này, nhưng người này, đã dùng cây sáo mà y tặng, thổi lên khúc nhạc chất chứa tâm tình của y dành cho hắn.
Ngụy Vô Tiện cười đến cong cong hai mắt, đôi mắt đào hoa xinh đẹp như lấp lánh ánh mặt trời rạng rỡ, cười nói với y, muốn đặt tên cho cây sáo mà y tặng là Trần Tình.
Đến bây giờ, Lam Vong Cơ mới cảm giác được rốt cuộc cũng đã có thể thoát khỏi trạng thái mơ hồ này để nhìn rõ Ngụy Vô Tiện.
Y khẽ nói: "Rất hay."
Nơi này thật sự quá khác biệt so với thế giới trước đây của hắn.
Ngụy Vô Tiện thật không ngờ, có một ngày, hắn lại nghe Lam Vong Cơ – người luôn chán ghét quỷ đạo của hắn, khen Trần Tình.
Chỉ một chút khác biệt này thôi cũng đủ khiến hắn cảm thấy nơi này thật sự quá tốt.
Tuy rằng trở thành Khôn Trạch khiến hắn ủy khuất không vui, nhưng cũng nhờ có thân Khôn Trạch này mà hắn mới có thể cùng Lam Vong Cơ sống chung như vậy.
Ngẫm lại, thấy cũng thật đáng giá.
Tâm tình của hắn đang rất tốt, cười ha ha lên, Lam Vong Cơ khó hiểu nhìn hắn đang ngoác miệng cười.
Ngụy Vô Tiện nhếch khóe miệng với y: "Lam nhị công tử, nên xuất phát rồi, nếu không sẽ muộn mất.
" Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu.
Mong mọi người ủng hộ chính chủ.
Thân!
Lam Vong Cơ quay về thôn trấn kia, ngoài dán bùa còn phải lập kết giới, tốn khá nhiều thời gian, tối nay sẽ không về được.
Ngụy Vô Tiện thân là Khôn Trạch, lại một mình ở bên ngoài, tính tình lại cứ luôn tùy tiện như vậy, vậy nên trước khi đi, y không khỏi dặn dò thêm vài câu.
Ngụy Vô Tiện thấy y lo xa quá rồi, khoát tay nói: "Được rồi, ta có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ.
Hơn nữa, chẳng phải ta vẫn còn