Ngụy Vô Tiện: "...."
Lam Khải Nhân cùng chúng môn sinh Lam Thị: "....."
Ngụy Vô Tiện: "....."
Lam Khải Nhân cùng chúng môn sinh Lam Thị: "....."
Ngụy Vô Tiện tự xưng là mặt dày nhất tiên môn bách gia, nhưng cũng chưa dày đến mức độ đó.
Giờ phút này thân mình y còn đang treo trên song cửa sổ "khuê phòng" của Lam Vong Cơ.
Vì một trận kinh hãi, ngạc nhiên vừa rồi mà suýt nữa trượt chân, được Lam Vong Cơ lanh tay lẹ mắt ôm vai nắm eo, chỉ dư một cặp chân dài phía sau, đang không ngừng phình phịch cho cả thiên hạ xem.
Nhìn thế nào cũng không tao nhã...
Ngụy Vô Tiện lại nhìn lên.
Lam Khải Nhân cùng linh tinh, vụn vặt mười tên môn sinh đi theo giúp đỡ, vẫn như cũ duy trì tư thế bất động vừa rồi.
Hai mắt thẳng tắp nhìn y chằm chằm.
Thật sự là chịu không nổi.
Y yếu ớt cất giọng, không có chút nào sức sống như mọi khi.
Do dự mãi mới nói ra: "Lam lão...!tiên sinh...!Ta...!ta thương lượng được không?"
Trong đầu Lam Khải Nhân là một đống hồ nhão.
Nghe Ngụy Vô Tiện nói, cũng không biết trả lời thế nào, chỉ có thể mơ màng gật đầu...!Ông tối nay chỉ là luận đạo với người tới mê mẩn, về trễ một chút, liền nhìn thấy một...! một...!một màn khó coi như vậy.
Tên nhãi Ngụy Anh đã từng quậy cho Vân Thâm Bất Tri Xứ long trời lở đất đang vịn vào cửa sổ, ý đồ muốn nhúng chàm nhị chất nhi băng thanh ngọc khiết, trong trắng không tì vết, không rành thế sự của ông...
Thấy người gật đầu, Ngụy Vô Tiện cũng không để ý trạng thái bọn họ thế nào.
Ngước mắt liếc nhìn Lam Vong Cơ, hơi gật đầu.
Đôi tay ôm y mới chậm rãi buông ra.
Chính y lật mình một cái, linh hoạt đáp xuống đất, khom lưng muốn thừa dịp đám người kia chưa kịp phản ứng mà trốn lẹ...!
"...Đứng lại!"
Còn chưa chạy được vài bước, phía sau đã truyền đến tiếng kêu tức giận của Lam Khải Nhân.
Một tiếng kêu này lớn tới ong ong vang dội tận mây xanh.
Ngụy Vô Tiện phán đoán là công lực của Lam Khải Nhân thâm hậu, sức khỏe cũng cứng cáp.
Biết chắc đêm nay bản thân khó có thể dẻo miệng thoát qua...
Ngay cả gia quy "Không thể ồn ao" cũng quên luôn.
Lam Khải Nhân...!Lam Khải Nhân đây là...!hoàn toàn điên rồi a!
Nghĩ đến đây, y càng không dám ngừng, hai cái chân dài liên tục quay cuồng, mơ hồ như dưới chân vẽ ra đường chìm nổi theo động tác y chạy trối chết.
"...Ngụy Anh!"
Giọng Lam Khải Nhân lần thứ hai truyền đến.
Ngụy Vô Tiện chạy thoát thân càng là hăng say.
Cũng may phòng y cách phòng Lam Vong Cơ không xa.
Y cứ liền như vậy trốn qua mí mắt Lam Khải Nhân chui vào phòng ngủ, đóng cửa, khóa kỹ, kéo xích sắt leng keng trên cửa đến phát tiếng vang nặng nề.
Từng tiếng một giống như gõ vào sọ não của Lam Khải Nhân...
55.
Tuy nói là thuận lợi tránh được Lam Khải Nhân lải nhải chất vấn, nhưng...!Phòng, y không vào, giường...!cũng chưa bò lên...
Ngụy Vô Tiện gấp đến xoay vòng trong phòng, thường thường còn ngửng đầu lên nhìn một cái trên không, sợ Lam Vong Cơ liền rơi xuống, lần thứ hai nện cho y bán thân bất toại.
Có thể...!rơi xuống mà không nện người không? Nghĩ đến mấy ngày gần đây, Ngụy Vô Tiện lắc đầu.
Chắc là không thể rồi...
Thời gian rớt xuống không chừng.
Chuyện duy nhất xác định là lúc Ngụy mỗ nằm trên giường.
Chuyện khác không biết.
Y vốn định xuống tay nghiên cứu.
Nhưng nhiều ngày y ngủ với Lam Vong Cơ thành quen.
Ngẫm lại nếu nghĩ ra cách giải quyết, sau đó liền không còn cơ hội ngủ chung một chỗ với Lam Vong Cơ, trong lòng liền cảm thấy đáng tiếc...!Quá đáng tiếc! Toàn bộ cái tiên môn bách gia này ngoại trừ y còn có ai có thể ngủ với Lam Vong Cơ?! Không nắm chắc cơ hội ngủ nhiều một chút chắc chắn là đồ mất não! Hơn nữa ban ngày trầm mê chuyện dẫn người ta đi chơi, mới hoãn lại việc nghiên cứu.
Hoãn tới cái cục diện xấu hổ này xuất hiện.
Không có cách.
Chỉ có thể dùng mọi cách tìm thứ gì ngăn lại Lam Vong Cơ trên người mình.
Đã định ra chủ ý, Ngụy Vô Tiện liền bắt đầu hành động.
Quét sạch cả cái gian nhà cũng không tìm ra thứ gì hữu dụng...
Y gãi gãi đầu, ghé vào trên cửa nghe động tĩnh, nghĩ đến đi tìm dây thừng, mấy thứ linh tinh gì đó.
Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy cái mặt đen xì của Lam Khải Nhân.
Ngụy Vô Tiện: "...."
Lam Khải Nhân: "....."
Ngụy Vô Tiện đóng sập cửa "bang" một tiếng, lần thứ hai khóa kỹ.
Lam Khải Nhân ở ngoài cửa gào lên: "Ngụy Anh! Mở cửa ra cho ta!"
Ngụy Vô Tiện phi lên giường, rúc vào chăn, trùm kín đầu: "Ngủ ngủ! Có việc ngày mai bàn!"
Lam Khải Nhân: "Ngươi đi ra đây cho ta!"
Ngụy Vô Tiện: "....."
Ngụy Vô Tiện ngửa đầu cảm thán, tối nay không ngủ được rồi...
Mà Lam Khải Nhân đứng ngoài cửa hiển nhiên cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn.
Thấy người không chịu ra, liền phất tay áo chạy lấy người, đi tìm một cái đương sự khác là Lam Vong Cơ còn đứng trong cửa sổ, giải đáp nghi vấn.
Đợi cho tiếng bên ngoài yếu dần cho đến khi không còn nữa, Ngụy Vô Tiện mới đột nhiên nhảy lên, đứng trên giường cẩn thận quan sát màn