Không qua bao lâu, kỵ trận các nhà đã vào bàn xong.
Ngụy Vô Tiện không thể không trở về Vân Mộng xếp hàng.
Chiếu theo cách nói của y, y và Lam Vong Cơ chính là Ngưu Lang, Chức Nữ...!Y là Ngưu Lang.
Trên đường theo đuổi tình yêu thế nào cũng phải gặp chỗ khúc chiết như vậy.
Cũng không quan trọng.
Y ở trong trận doanh của Lam Gia hồi lâu, nhưng đến lúc tiến tràng cũng phải tạm thời tách ra khỏi Lam Vong Cơ.
Không có cách khác.
Vây săn chính là để vẻ vang nhà mình.
Cũng không thể cứ ăn vạ trong trận doanh của Cô Tô.
Y vuốt cằm, đứng bên cạnh Giang Trừng, hai mắt nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ nơi xa, lẩm bẩm: "Hiện giờ chưa cưới vào cửa, thật sự không dễ làm chuyện này.
Nếu có thể bắt cóc Lam Trạm tới Vân Mộng, việc trong lúc vây săn cũng bớt rất nhiều..." Dứt lời liền vỗ vai Giang Trừng, cảm khái: "...Chán quá a!"
Giang Trừng nghe vậy, hừ lạnh một tiếng: "Ngày xưa không có Lam Vong Cơ cũng không thấy ngươi oán trời như vậy.
Quả thật là bị nện cho hư đầu rồi!"
Ngụy Vô Tiện cười cười, đang định nói cái gì, một nam tử bên cạnh nói: "Trường hợp như vậy còn dám chơi đùa, nên nói...!thật không hổ là Vân Mộng Giang Thị các ngươi sao?"
Người tới chính là Kim Tử Huân.
Mới vừa rồi Kim Tử Hiên mở màn hắn từng há miệng châm chọc.
Lúc đó Ngụy Vô Tiện ở bên cạnh Lam Vong Cơ, cho nên cũng không rảnh bận tâm người khác.
Nhưng lúc này Lam Vong Cơ không ở đây, y rảnh tới hoảng.
Hơn nữa, Kim Tử Huân này cũng thật không biết ăn nói.
Mắng thì mắng đi.
Cố tình hắn còn kéo luôn Vân Mộng Giang Thị vào trong miệng.
Chuyện này liền không thể nhịn rồi.
Y nghiêng đầu, nhìn Lam Vong Cơ bên kia, kêu lên: "Lam Trạm!"
Lam Vong Cơ quay đầu nhìn y: "Chuyện gì?"
Kim Tử Huân: "...." Hắn cũng đã nghe qua một ít lời đồn đãi mấy ngày gần đây, thấy động tác này của Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, cơ mặt run rẩy, nắm chặt tay muốn chết.
Ngụy Vô Tiện ngày thường đã tùy ý rồi, mà Lam Vong Cơ còn phối hợp như vậy.
Chẳng lẽ...!lời đồn là thật?!
Ngụy Vô Tiện ở bên này cũng không chú ý tới động tác của người khác, y cười nói: "Mượn đai buộc trán của ngươi xài chút?"
Lam Vong Cơ: "......"
Mọi người: "......" Đây là chỗ công cộng...
Lam Vong Cơ quay đầu, không đáp.
Lần này cũng là một trong số lần hiếm hoi hắn im lặng không trả lời sau khi bắt đầu giáng từ trên trời xuống.
Mọi người: "......" Chắc là giả đi....
73.
Mượn không được đai buộc trán, Ngụy Vô Tiện cũng không nhụt chí.
Y từ trước tới nay lạc quan.
Nhớ tới gương mặt của Lam Vong Cơ năm đó khi y vô tình kéo đai buộc trán xuống, còn tự nói bản thân có tiến bộ.
Nhiều năm như vậy, tốt xấu cũng không chọc cho người ta tức mà bỏ đi.
Y nói: "Được được được, không cho mượn liền không cho mượn..."
Lam Hi Thần thấy Lam Vong Cơ bên này có dị thường, bất đắc dĩ muốn giải thích thay cho đệ đệ: "Ngụy công tử...."
Ngụy Vô Tiện cởi ra dải dây đen buộc trên cổ tay, gật gật đầu, nói chắc nịch: "Trạch Vu Quân không cần giải thích.
Tình cảm của Lam Trạm và cái đai buộc trán kia rất là thâm hậu.
Không dễ cho người khác mượn.
Ta biết."
Lam Vong Cơ: "......"
Lam Hi Thần: "......."
Vấn đề ở đây không phải là tình cảm thâm hậu hay không thâm hậu...
Mọi người nghe được cũng như là lọt vào sương mù.
Cái này cái này...!Đai buộc trán của Lam Thị có hàm nghĩa gì, phàm là người từng đến Vân Thâm nghe học đều biết.
Mà lời kia của Ngụy Vô Tiện...!hình như là không biết...!Trong bất tri bất giác, mọi người trong khu vực vây săn đều ngây người, trong lòng suy tư không biết quan hệ giữa Ngụy công tử và Hàm Quang Quân đến tột cùng là ra sao.
Lam Hi Thần lại lần nữa muốn giải thích: "Ngụy...."
Nhân khe hở này, Ngụy Vô Tiện đã buộc kín mắt, vẫy vẫy tay bên này, gật đầu, lần thứ hai nói chắc nịch: "Không cần giải thích, ta biết..."
Lam Hi Thần: "......"
Ngụy Vô Tiện thật sự là thông suốt như khúc gỗ du.
Lam Hi Thần nhìn Lam Vong Cơ, trong lòng tự nhiên có chút đồng tình với đệ đệ nhà mình.
Ngụy Vô Tiện vội vàng đối phó Kim Tử Hiên, tay lấy mũi tên, đáp cung, kéo dây, cà lơ phất phơ mà liền bắn trúng hồng tâm.
Trên đài xem săn hò reo không ngừng.
Cơn mưa hoa che trời lấp đất lần thứ hai trút xuống.
Ngụy Vô Tiện nghe hướng, phất tay về chỗ cao nhất trên đài kia, nghe một tiếng "A Tiện" của sư tỷ, mới chậm rãi xoay người, nhướng mày về phía Lam Vong Cơ, làm như khoe.
Kim Tử Huân thấy y nổi bật, trong lòng tức giận, hừ lạnh nói: "Chỉ mà mũi tên mở màn mà thôi.
Có bản lĩnh ngươi buộc mắt vào tràng vây săn xem!"
Ngụy Vô Tiện sờ sờ vằm, khoe khoang cười về hướng hắn: "Được nha!"
Dáng vẻ này của y thực sự chọc cho Kim Tử Huân tức giận tới đỏ mặt, không nhịn được, dẫn đầu kỵ trận Kim Thị đi vào khu săn bắn.
Ngụy Vô Tiện vậy mà thực sự đeo miếng