Lúc này đây Lam Khải Nhân không chỉ nhìn Ngụy Vô Tiện một cách kỳ quái, trong lòng ông chắc rằng có chuyện gì đó đã xảy ra, thế nên ánh mắt nhìn Lam Vong Cơ càng thêm hung ác...
Ông ngửa mặt lên trời thở dài, cảm thấy thực có lỗi với vị huynh trưởng đi quá sớm của mình.
Ông đã không thể coi chừng cái nhị chất nhi này, tìm một vị đạo lữ vừa đoan chính lại càng quy phạm mà cưới cho hắn.
Ngược lại thả cho hắn đi động cải trắng nhà người khác...!
Nghĩ đến đây, ông không khỏi liếc Ngụy Vô Tiện một cái, lại nhìn Lam Vong Cơ đoan chính, thủ lễ, trong lòng chậm rãi đổi cái cách nói.
Tuy là nhị chất nhi nhà mình động tay trước.
Nhưng là phía nhà mình mới là cải trắng.
Bên Giang Gia kia là heo.
Vậy mới đúng.
Sắc mặt Lam Khải Nhân thay đổi thất thường.
Hai tên tiểu bối ngồi đối diện ông lo lắng, đề phòng.
Tâm tình chờ đợi trưởng bối hạ lệnh cũng phập phồng theo.
Ngụy Vô Tiện dịch người, nhích lại chỗ Lam Vong Cơ cầu được an ủi.
Lúc bả vai hai người chạm vào nhau, y mới phát giác thân thể người nọ cương chặt như khúc gỗ.
Trong tay áo còn phảng phất truyền ra tiếng xương ngón tay siết chặc "răng rắc"...
Ngụy Vô Tiện: "...Phốc!"
Một tiếng này đánh thức Lam Khải Nhân đang rơi vào sự im lặng không kềm chế được.
Lam Vong Cơ nghe tiếng cũng chỉ liếc mắt một cái, thấy Ngụy Vô Tiện cười cười làm mặt quỷ với hắn, lại yên lặng dời tầm mắt đi.
Hắn nhớ tới lúc trước Ngụy Vô Tiện lải nhải, thì thào vào tai, khẽ nâng tay lên, rồi lại giấu đầu lòi đuôi, buông xuống.
Ngụy Vô Tiện thò lại gần thì thầm: "Lam Trạm, ngươi đừng khẩn trương..."
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu.
Ngụy Vô Tiện nói tiếp: "...Ta thấy rồi...!Không được.
Ta nhịn không được!"
Lam Vong Cơ: "....."
Ngụy Vô Tiện nhịn không được, che miệng, vùi đầu xuống bàn.
Tuy không vang tiếng, nhưng bả vai y run lẩy bẩy từng đợt rõ mồn một.
Giang Trừng ỡ đối diện nhìn nhất cử nhất động của hai người, run rẩy khóe miệng, trừng mắt với Ngụy Vô Tiện: "Cười cái gì?!"
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, nhếch miệng: "Không có gì.
Cười ngươi không có đạo lữ thôi đó mà."
Giang Trừng: "......"
Hắn bị câu này của Ngụy Vô Tiện nghẹn cho không nói nổi, quay đầu nhìn Lam Khải Nhân, trong lòng tính toán xem làm cách nào, bằng lực độ nào gõ cho ông ta tỉnh mà không tính là thất lễ...!
97.
Lúc Lam Khải Nhân lấy lại tinh thần thì ba tên tiểu bối - trong đó có Hàm Quang Quân được mọi người kính ngưỡng, một tông chi chủ Giang Trừng, cùng với Ngụy công tử dữ danh đồn xa lệnh người nghe mà sợ mất mật - đã có hai người ngồi không yên.
Một người xiêu xiêu vẹo vẹo nằm liệt trên bàn.
Một người khác thì ngã cả vào người Hàm Quang Quân, nghiễm nhiên một bộ đồi bại.
Lam Khải Nhân chỉ nhìn đã tức giận tới muốn đánh.
Lam Khải Nhân nói: "Ngồi đàng hoàng cho ta!"
Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng vội vàng chỉnh dáng ngồi thành đoan chính, cung cung kính kính chờ đợi Lam Khải Nhân lên tiếng.
Trong lòng lại âm thầm châm chọc Lam lão tiên sinh đúng là cứng nhắc, cổ hủ, phản ứng chậm hơn không chỉ một phách so với người khác...
Lam Khải Nhân thấy ba người ngồi ngay ngắn rồi mới hắng giọng, nói với Ngụy Vô Tiện: "Chuyện này, ta cũng đã biết được..."
Chính sự rốt cuộc bắt đầu rồi.
Ngụy Vô Tiện tuy là biểu hiện tùy tiện, nhưng nói y trong lòng không khẩn trương là không có khả năng.
Y gật gật đầu, chờ Lam Khải Nhân nói tiếp.
Lam Khải Nhân nói: "Ta biết Cô Tô Lam Thị chúng ta có lỗi với ngươi..."
Ngụy Vô Tiện: ".....Hả?"
Lam Khải Nhân nhíu mày, hồ nghi: "...Làm sao vậy? Có chỗ nào không đúng sao?"
Ngụy Vô Tiện: "....."
Y quay đầu liếc Lam Vong Cơ, vội vàng phủ nhận: "Không có! Khụ...!ngài nói tiếp..."
Lam Khải Nhân nhìn hai người, im lặng một lúc, lại nói: "Việc đã đến nước này, nếu hai người các ngươi tâm ý đã quyết, ta cũng không tiện ngăn trở.
Huống chi các ngươi đều đã..."
Nói đến chỗ này, ông ta liền nói không nổi nữa, cúi đầu uống một miếng trà.
Chuyện này mọi người đều hiểu.
Tất cả mọi người đều không nói gì.
Huống chi......!Thế nào?!
Ba người kia nghe như lọt vào sương mù.
Mà Lam Khải Nhân lại một bộ các ngươi đều hiểu, ta không cần nói nhiều,