27.
Lam Vong Cơ kỳ này nện thật sớm.
Giang tông chủ cùng một chúng môn sinh cú đêm của Liên Hoa Ổ còn chưa ngủ.
Bởi vậy cũng chưa có người bị tiếng thét của Ngụy Vô Tiện đánh thức.
Giang tông chủ đang trên đường về phòng mình nghe tiếng này, dừng bước chân, đứng tại chỗ, nhìn hướng phòng ngủ của Ngụy Vô Tiện, một phen không biết nói gì đây, còn có chút ngơ ngác: "..."
Giang Trừng mịt mờ quay đầu hỏi môn sinh bên cạnh: "...Này lại là ai kêu?"
Môn sinh đáp: "Nghe giọng hẳn vẫn là Ngụy công tử."
Giang Trừng gật gật đầu.
Tiếng thét mỗi ngày của Ngụy Vô Tiện dường như đã thành thói quen.
Hiện giờ nghe nhiều cũng không trách...!Không đúng! Giang tông chủ phát giác chỗ kỳ quặc trong đó...
Hắn hỏi lại: "Lam Vong Cơ...!Lam Vong Cơ về rồi sao?"
Môn sinh đáp: "Vẫn chưa.
Hôm nay Hàm Quang Quân đi với Ngụy công tử qua chỗ Ôn cô nương xem bệnh.
Sau khi dùng bữa tối xong liền ở trong phòng Ngụy công tử.
Gần giờ Hợi mới qua phòng tông chủ xếp cho hắn."
Giang Trừng nhớ tới một cảnh Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ trên giường tối qua.
Bất giác nổi lên một thân da gà.
Hắn vỗ vỗ cánh tay, hỏi: "Nếu vậy, hôm nay sao Ngụy Vô Tiện lại kêu nữa?"
"Chuyện này..." Môn sinh kia vò đầu.
Tuy rằng trả lời có khả năng sẽ chọc cho tông chủ bọn họ không vui.
Nhưng nếu Giang Trừng đã hỏi, vậy cũng không thể không đáp: "Có lẽ là vì...!Hàm Quang Quân không ngủ cùng giường với Ngụy công tử..."
Trong nháy mắt, mặt Giang Trừng đen như cái đáy nồi.
Cũng chỉ có thể giải thích như thế.
Lúc Lam Vong Cơ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, mỗi đêm đều nện Ngụy Vô Tiện.
Ở lại Liên Hoa Ổ cũng nện Ngụy Vô Tiện.
Ngoại trừ cái lý do là cần người trên giường cũng không còn lý do nào khác...
Giang tông chủ đỡ trán, tức giận đến gân xạnh nảy lên lộp bộp.
Tuy rằng biết là Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ nện.
Nhưng kêu lớn tiếng như vậy, cái loại tình huống này lại không thể không đến xem xét.
Vì thế giống như mỗi đêm trước, Giang tông chủ lại lần nữa dẫn theo một chúng môn sinh đi về phòng ngủ của Ngụy công tử.
28.
Quả nhiên! Giang tông chủ đen mặt thưởng thức cảnh sắc trong phòng.
Ngụy Vô Tiện thành thành thật thật nằm trên giường.
Hàm Quang Quân đầu tóc xõa bung ra, đè nặng trên người y.
Hai người mặt đối mặt.
Còn kém một chút là dán vào nhau luôn.
Nếu Giang tông chủ tính không sai, từ lúc bọn họ nghe tiếng thét từ xa cho tới lúc chạy đến nơi thì tư thế giữa hai người này vẫn chưa đổi.
Động tĩnh ở cửa làm cho hai người bừng tỉnh.
Trong nháy mắt, Ngụy Vô Tiện hoàn hồn.
Mới vừa rồi Lam Vong Cơ xác thật nện y tới quá mức.
Nhưng tốt xấu lần này cũng là tỉnh táo, cũng bớt được một chút kinh hãi.
Nhưng không biết vì sao lúc đối diện đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ, trong bất tri bất giác nhìn thẳng mắt, hai người cách đến cực gần.
Hơi thở của Lam Vong Cơ mang theo từng trận khí nóng thổi trên mặt, làm cho Ngụy Vô Tiện muốn mềm chân.
Chỉ là ỷ vào da mặt dày với sức nhẫn nại mà không đỏ mặt ngay tại chỗ.
Mà Lam Vong Cơ cũng không biết vì sao cố tình trong thời điểm mấu chốt này lại không nhúc nhích.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau đến tận lúc Giang tông chủ dẫn môn sinh chạy tới.
Ngụy Vô Tiện bất chấp cái eo, đạp chân hai lần, vừa bò vừa lăn ra.
Lại trùng hợp đối diện với một đống người.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Giang Trừng và môn sinh: "..."
Ngụy Vô Tiện vò đầu: "Ha ha ha...!mọi người hôm nay tới sớm a..."
Giang Trừng đáp: "Đúng là rất sớm.
Quấy rầy hai người?"
Ngụy Vô Tiện: "..."
Trong lòng thầm mắng Giang Trừng ăn nói bậy bạ, trên mặt Ngụy Vô Tiện vẫn treo nụ cười như cũ, dốc hết sức nói chuyện chính: "Ta nói chính là canh giờ còn sớm.
Ngày xưa mọi người giờ Sửu tới.
Hôm nay mới giờ Hợi liền tới rồi.
Muốn biết vì sao không?"
Giang Trừng hỏi: "...Vì sao?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Bởi vì ta ngủ sớm."
Giang Trừng và môn sinh: "..." Lúc này một đám đứng trong gió lạnh, dường như còn lạnh hơn.
Giang Trừng nghĩ không rõ hắn vì sao cứ mỗi ngày phải chạy tới xem náo nhiệt.
Chọc mù mắt còn chưa nói, còn phải nghe chuyện phiếm của Ngụy Vô Tiện.
Song trọng cảm thụ, đả kích nhân đôi...
Suy tư hồi lâu, Giang tông chủ hạ quyết tâm.
Từ