Lam Vong Cơ đang đọc sách trong Tàng Thư Các, nghe được ngoài cửa sổ có tiếng động truyền đến, không cần đoán cũng biết là ai, nhưng y không hề để tâm, chỉ tiếp tục lật sách trong tay.
Ngụy Vô Tiện trèo cửa sổ đi vào, nắm chặt vật trong tay, hít sâu một hơi, nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ta bỗng nhiên nhớ lại một vài chuyện."
Thấy Lam Vong Cơ không có phản ứng gì, vẫn đang lật sách trong tay như cũ, Ngụy Vô Tiện hỏi: "Lam nhị ca ca, ngươi không hiếu kỳ ta đã nhớ ra chuyện gì sao? "
Lam Vong Cơ đầu cũng không hề ngẩng lên, nói: "Không liên quan gì đến ta.
"
"Không không không không, có liên quan rất lớn đến ngươi đó nha, ngươi nhất định sẽ rất muốn biết."
"Không muốn."
"Lam Trạm, ngươi nhìn ta nè, tin ta đi, ta không có gạt ngươi.
"
Bị hắn nháo đến không chịu nổi, Lam Vong Cơ vừa chuẩn bị dùng cấm ngôn thuật thì Ngụy Vô Tiện như biết trước mà vội la lên: "Khoan đã, không được cấm ngôn ta! Những gì ta sắp nói chắc chắn ngươi sẽ muốn biết! Nếu ta lừa ngươi, vậy cho ngươi cấm ngôn ta một tháng, ta tuyệt đối sẽ không phản kháng! "
Thấy hắn hiếm khi nghiêm túc như vậy, Lam Vong Cơ rốt cuộc cũng buông lỏng cảnh giác: "Nói đi."
Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, nói: "Lam Trạm, có phải ngươi