Ngày hôm sau Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi giúp hắn đi xuống đất, Ngụy Vô Tiện phát hiện chuyện này cũng thật không dễ dàng như hắn tưởng.
Đừng nói hai bước, hắn thậm chí còn không còn không có cách nào đứng lên.
Chân bỏ xuống đất, giẫm trên mặt đất mà cứ giống như giẫm trên một khối bông, hắn một mực đứng dậy, hai cái chân miễn cưỡng trở thành cái cọc gỗ, vừa đứng lên thì liền không chống đỡ nổi trọng lượng cơ thể liền quỵ xuống.
Lam Cảnh Nghi với Lam Tư Truy vội vàng đỡ hai bên hắn.
Hai tiểu bối dù không cao lớn nhưng cũng có sức lực, dễ dàng dìu hắn lên giường.
Ngày hôm đó, Ngụy Vô Tiện tức giận vỗ vỗ chân của mình, khiến Lam Vong Cơ bối rối nhìn hắn, hỏi "Chân không thoải mái sao?" y đưa tay muốn xem thử, Ngụy Vô Tiện theo bản năng mà né tránh, hai người chỉ mặc trung y ngồi trên giường nhìn nhau sững sờ, hắn đành xấu hổ cười cười hai tiếng, nói "Không có không có, chính là ngủ nhiều, chân bị đè..."
Lam Vong Cơ thật sự tin, nhíu mày nghiêm túc nói với hắn "Giường lớn, đừng nằm nghiêng"
Ngụy Vô Tiện thở dài một hơi, cười híp mắt nói đùa "Nhưng bên cạnh ngươi ấm mà"
Lam Vong Cơ không nói, im lặng lên giường và nằm xuống.
Nằm kế bên, Ngụy Vô Tiện nhìn đối phương một chút, cảm thấy bầu không khí của hai người họ có chút kì quái, nhưng cũng không biết có cái gì kì quái.
Mệt mỏi suốt một ngày, hắn rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp, thậm chí còn ngủ đến buổi chiều ngày hôm sau, cũng qua thời gian ước định với hai tiểu bối.
Từ trước đến nay Ngụy Vô Tiện vẫn rất cố chấp, một lần trắc trở cũng không làm khó được hắn, nhanh chóng bắt đầu nỗ lực lại từ đầu.
Đứng lên không nổi, cũng phải nhờ hai tiểu bối đỡ dậy.
Đôi châm giống như là ngậm chì, cắn răng mới có thể nâng lên một chút.
Kế hoạch ban đầu là luyện tập mỗi ngày coi như không thể thực hiện được.
Thân thể của hắn suy yếu, sau hai ngày luyện tập liên tục hắn bắt đầu ho khan với đau đầu, Lam Vong Cơ cũng không biết nguyên nhân do đâu, cho rằng hắn vẫn chưa hết nhiễm phong hàn hoàn toàn, mỗi lúc ngủ đều hận không thể đem cả người hắn bọc lại, không cho cảm lạnh.
Ngụy Vô Tiện mơ màng ngủ qua ba ngày, giữa chừng tỉnh lại bốn năm lần, có một hai lần là tỉnh vào lúc đêm khuya, hắn mơ hồ cảm thấy mình đang rúc trong ngực Lam Vong Cơ, một cánh tay ấm áp vòng qua eo hắn.
Hắn rất buồn ngủ, cảm thấy trên người rất ấm áp, không nghĩ nhiều, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Thế là việc luyện tập đổi thành bốn năm ngày một lần.
Một tháng sau lại trở thành hai ba ngày một lần.
Đông qua xuân đến, khi một trận mưa phùn rả rích nữa lại tạnh, Ngụy Vô Tiện có thể ngửi được mùi hơi đất thoang thoảng trong không khí.
Hắn nhớ lại con suối đầy cá ở sau núi Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng cũng chỉ có thể rầu rĩ ngồi trên giường xoa chân của mình.
Tập luyện nhiều lần, chân hắn có chút không chịu nổi, ngày thường lúc đi ngủ đều cảm thấy nhói nhói, giống như có rất nhiều con kiến cắn vào da thịt hắn.
Mặc dù hắn rất cẩn thận che giấu chuyện này với Lam Vong Cơ, nhưng ngày thường đi đứng không thoải mái, ban đêm hắn cũng ngủ không được ngon.
Lam Vong Cơ thấy vậy, qua mấy ngày sau liền đưa cho hắn vài quyển thoại bản*
*Thoại bản: cách gọi khác của tiểu thuyết, dc coi là tiền thân của tiểu thuyết theo nghĩa hiện đại.
Ngụy Vô Tiện mở ra xem, bên trong còn có vài bức tranh đánh nhau, nhìn không nhã chính như sách Hàm Quang Quân đọc.
Trong lòng hắn hơi kinh