Nói về thoại bản, mấy quyển Lam Vong Cơ mang về cho hắn đều rất thú vị.
Ngày đó Ngụy Vô Tiện vô tình mở ra xem, trong đầu không khỏi nghĩ mãi.
Hôm sau tỉnh lại, trì hoãn buổi tập một ngày, cũng không phải nằm ở trên giường không mà là mở cặp mắt buồn ngủ để xem sách.
Lam Vong Cơ có chút khó chịu, y không ngờ thoại bản y đem cho Ngụy Vô Tiện để giết thời gian nay lại thành thủ phạm giảm bớt đi thời gian nghỉ ngơi của người kia.
Vì vậy y nghiêm túc suy nghĩ có nên tịch thu những quyển còn lại hay không.
Hàm Quang Quân nhã chính mua thoại bản đơn nhiên cũng không giống những gì lúc nhỏ Ngụy Vô Tiện đã chọn lựa, có lẽ là chọn một số quyển ăn khách nhất.
Chính vì vậy, Ngụy Vô Tiện mới cảm thấy đề tài này có chút khác biệt so với vài thập niên trước.
Tổng thể vẫn là những cuộc phiêu lưu tuyệt vời, cơ duyên cứ lần lượt đến, còn xen lẫn một chút tình cảm của nhân vật, những nhân vật trong truyện còn tu Qủy đạo, lại vô cùng xấc xược.
Từ trước đến nay nhân vật chính vẫn luôn cầm kiếm đi theo con đường chính đạo, cũng sẽ có dùng phù chú, một chút âm luật, còn có thể giao lưu cùng quỷ nữa.
Không nghĩ ngợi thêm, đây chắc chắn là do sức ảnh hưởng của Di Lăng Lão Tổ.
Nhưng điều khiến Ngụy Vô Tiện hứng thú hơn cả đó chính là trí tưởng tượng của những tác giả này.
Không chỉ theo kịp thời đại mà còn hợp với khẩu vị của người đọc.
Trong số sách Lam Vong Cơ đưa hắn có quyển tuyển tập những câu chuyện về quỷ quái, hắn lật hai trang đầu thì là toàn là những lời đồn đại nhân gian với những mẫu truyện ngắn khác nhau.
Đặc biệt trong đó có rất nhiều truyện về nữ quỷ, ghê rợn nhưng cũng rất diễm lệ.
Tiều phu gặp một nữ tử ngồi khóc dưới gốc cây, diện mạo xinh đẹp, quần áo xúng xính khiến cháng tiều phu đó hâm mộ, tiều phu vì nghe lời nữ tử mà lại đào ra bộ xương người chết ở dưới gốc cây rồi sau đó nữ nhân kia lại biến mất tiêu.
Hay là nữ quỷ tóc đen áo đỏ khuôn mặt nhợt nhạt nhập vào giấc mộng của chàng thư sinh nghèo, bị khiêu khích, rất nhanh chàng đã lăn lộn cùng nữ quỷ áo đỏ, điên loan đảo phượng*
*điên loan đảo phượng: chỉ việc phòng the xảy ra rất kịch liệt:)))
"Ngụy Anh" Lam Vong Cơ nhịn không được, vươn tay lấy quyển sách kia "Ngươi nên nghỉ ngơi"
Ngụy Vô Tiện đang mê mẩn lại bị người khác làm đứt đoạn, cảm xúc nhất thời bị mắc kẹt trong cổ họng, đưa tay muốn lấy lại
"Ta còn chưa xem xong! Đọc xong hết cái này đã"
Đơn nhiên hắn không thể nào tóm lấy Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ thở dài "Vừa rồi ngươi cũng nói như vậy"
Ngụy Vô Tiện cũng không đoạt lại nữa, bĩu môi, đảo mắt một vòng, trong lòng nảy ra một kế, cười thầm "Lam Trạm...Sách này thật sự rất đẹp, rất hấp dẫn a, ngươi xem một