[Vong Tiện] Thiêu Lan Đăng

34: Chương 10-2


trước sau


Ngụy Vô Tiện thật sự nghẹn ngào, bất đắc dĩ nhìn Lam Vong Cơ một cái, nói "Có thể so sánh sao? Ngươi còn đưa ra yêu cầu nghiêm khắc hơn" nhưng thật ra trong lòng hắn lại nghĩ: Bọn họ thật sự rất muốn đi cùng nhau.

Thế hệ này đã không còn chiến tranh, và những vướng mắc đúng sai trong quá khứ, mặc dù trong lòng phân rõ thiện ác, tuy vậy vẫn cứ còn những thăng trầm và gian nan.

Thật không biết như vậy là tốt hay xấu nữa.

Ngụy Vô Tiện ăn hết phần cháo còn lại, tiện thể cầm một miếng mứt hoa đào giòn xốp nhét vào miệng, lại nhìn thấy Lam Vong Cơ đang cầm chén trà với vẻ mặt suy tư.

"Sao vậy?" hắn hỏi.

Lam Vong Cơ nói "Không có gì, chỉ là đang nghĩ về địa phược linh kia..." y dừng một chút rồi chần chờ nói "Ngụy Anh, nếu là ngươi, ngươi sẽ xử lý thế nào?"
Ngụy Vô Tiện chớp mắt một cái, không biết tại sao y lại hỏi vậy nhưng hắn vẫn cười trả lời "Ta? Trước tiên ta sẽ bày Khốn linh trận, ban đêm thì bỏ vào trong trận vài ngọn nến, sau đó ngồi chờ địa phược linh kia tới.


Có thể cứu thì cứu, không thể cứu thì trừ diệt"
Chỉ là một địa phược linh thôi, đối với hắn mà nói thì không cần dùng Triệu Âm kỳ hay dây trói tiên.

Loại oán linh này không hại người, nếu không chủ động đi chọc phá thì nó cũng sẽ không nổi điên, cùng lắm thì dùng vài lá bùa cũng có thể giải quyết.

Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi không biết nội tình của oán linh, vì an toàn mà bày bố trận pháp, ngược lại chính là chọc giận địa phược linh, cho nên hắn với Lam Trạm mới cảm thấy đây vẫn là thiếu sót.

Lam Vong Cơ nghe câu trả lời của hắn, nhẹ gật đầu không nói gì thêm.

Ngụy Vô Tiện thấy y vẫn còn đang suy tư, tính mở miệng hỏi thử thế nào, nhưng Lam Vong Cơ đã đứng lên, muốn ôm hắn về giường.

Hắn vội vàng lùi về sau "Ta, có thể tự mình đi!"
Từ bàn trà đến giường ngủ có mấy chục bước chân, sao còn phải ôm.

Mới bị thua thiệt một lần, lần này sẽ không đâu.

Ngụy Vô Tiện nghĩ như thế rồi vịn bàn đứng lên, nhưng vạn lần không nghĩ tới, ngồi một lúc lâu hai cái chân này như bị nhũn ra, lập tức không thể đứng vững nữa, ngã vào ngực Lam Vong Cơ.

Lúc Lam Vong Cơ ôm hắn lên lần nữa, Ngụy Vô Tiện xấu hổ đến mức suýt chút nữa vùi mặt vào bả vai người kia: giây trước còn nói năng lung tung, giây sau lại trở nên yếu ớt, hắn không cần cái mặt mo này nữa, ném nó cùng với đống thức ăn thừa đi cho rồi.

Lam Vong Cơ an ủi hắn "Mấy ngày trước săn đêm mệt mỏi, không nên

cậy mạnh"

Ngụy Vô Tiện nghe câu này, lại càng ỉu xìu nằm co ở giường, thở dài: Lần này hắn cũng rõ rồi, cho dù Lam Vong Cơ đồng ý mỗi ngày đều để hắn đi săn đêm thì cái thân thể này cũng không chịu đựng được lâu.

Một lần ra ngoài đã mệt mỏi, sẽ còn mất nhiều thời gian hơn nữa để nó hồi phục lại.

Lam Vong Cơ ngồi ở bên cạnh giường, vươn tay xoa bóp cái chân tê của hắn.

Tuy rằng ấn vào huyệt có chút khó chịu, Ngụy Vô Tiện phải hừ hừ vài tiếng, nhưng dù sao cũng đã quen rồi, không bao lâu hắn đã cảm thấy chân mình khá hơn.

Hắn xụi lơ ở trên giường ngáp một cái, giương mắt nhìn Lam Vong Cơ đang bình tĩnh xoa bóp cho hắn, hỏi "Hôm nay ngươi không xử lý công vụ sao?"
Lam Vong Cơ cũng trả lời ngắn gọn "Ở cùng ngươi"
Ngụy Vô Tiện từ từ nhắm hai mắt.

Dù sao thì chờ hắn ngủ xong, Lam Vong Cơ tự nhiên sẽ đi xử lý công văn.

Nhưng hắn vừa nhắm mắt không bao lâu, thì cảm thấy đôi chân của mình trở nên vô cùng nặng nề, không biết đã ấn trúng huyệt đạo nào mà cả người hắn lại rất đau nhức.


Hắn lập tức tỉnh táo lại, mở mắt, run rẩy giữ lấy bắp chân của mình, lúc này hắn mới phát hiện, Lam Vong Cơ như vậy mà lại phân tâm.

Hắn cũng không đoái hoài đến đôi chân khó chịu, hỏi "Làm sao vậy?"
Lúc này Lam Vong Cơ mới ý thức được mình xuống tay hơi nặng, y cuống quýt thả tay ra khỏi huyệt đạo kia, đáy mắt hiện lên một tia áy náy "Thật xin lỗi, ta..."
Ngụy Vô Tiện xua tay, ngắt lời y "Ngươi còn đang nghĩ về Tư Truy với Cảnh Nghi?"
Lam Vong Cơ gật đầu một cái, rủ mắt nhìn xuống hai góc áo chồng lên nhau.

Y trầm mặc một lát, dường như đang sắp xếp lại từ ngữ, sau đó mới từ từ mở miệng, nhưng không phải nói về Tư Truy và Cảnh Nghi, thay vào đó, y lại nhắc đến một chuyện cũ "Ta nhớ năm đó, ở Quan Âm miếu, Tô Thiệp từng nói...hắn chỉ là một đệ tử ngoại môn, bị đối đãi như vậy, chẳng qua là vì sinh ra đã kém hơn người khác.

Do vậy, hắn chưa từng có thiện ý với ta"
05/12/2021.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện