Ngụy Vô Tiện ngồi ở trên giường, trên tay cầm một chén thuốc đen sì, mùi thuốc đắng đến khó chịu, lại suy nghĩ sâu xa: nếu mười sáu năm trước hắn biết cái thân thể này còn phải dùng một đời nữa, thì phải chăng sẽ cố gắng bảo dưỡng cho tốt? Điều này thật sự khó lí giải.
Cho dù hắn có nghĩ tới hàng vạn cái "nếu" thì cũng không có cách nào thay đổi được sự thật đã được định sẵn – sự thật bây giờ là hắn không muốn uống thuốc.
"Ngụy Anh" giọng của Lam Vong Cơ vang lên bên tai hắn "Thuốc sắp nguội rồi"
Ngụy Vô Tiện "Ừm" một tiếng, hơi ngửa cổ, nhắm mắt lại rót một chén thuốc vào cổ họng.
Lam Vong Cơ khẽ nhíu mày.
Lúc y sư sắc thuốc, y đã thử qua và biết vị đắng của thuốc này như nào.
Thuốc đắng đến mức buồn nôn, mà mỗi ngày Ngụy Vô Tiện phải uống hai, ba vị thuốc khác nhau, mỗi loại đều khó uống.
Cho nên, Ngụy Vô Tiện vừa để chén xuống là nhăn nhó mặt mày, y lập tức để viên kẹo đã sớm chuẩn bị sẵn vào lòng bàn tay của đối phương.
Ngụy Vô Tiện bỏ vào trong miệng, híp mắt cắn đường tan trong miệng, nói tiếng cảm ơn.
Lam Vong Cơ cầm lấy cái chén trong tay đối phương "Gần đây, thị lực có phải đã khá hơn một chút?"
Lần đầu tiên khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, hằn thường nheo mắt nhìn không rõ ràng, hắn cũng không để ý, ngày thường hắn ngủ nhiều nên không quá bận tâm về chuyện này.
Nhưng Lam Vong Cơ lại để ý tới, mời y sư đến xem một lần mới biết được mắt của hắn có chút vấn đề.
Cũng không phải là vấn đề lớn, chỉ là bị tụ máu ở đầu, bởi vậy nên không nhìn thấy rõ.
Y sư nói: đại khái là do Ngụy Vô Tiện bị té ở thành phía bắc, sau đó lại nằm trên giường thời gian dài, máu bị tụ lại không chịu lưu thông thế là ảnh hưởng đến thị giác.
Y sư đã kê thêm thuốc – chính là chén thuốc khi nãy.
"Gần như là hồi phục" Ngụy Vô Tiện mỉm cười.
Thuốc này ước chừng uống cũng được nữa tháng, hiệu quả đúng là không tệ.
Hắn thả lỏng, dựa vào đầu giường "Hiện tại cũng có thể thấy rõ quầng thâm dưới mắt Tiên đốc"
Lam Vong Cơ mới xử lý công vụ buổi sáng xong xuôi ở Hàn Thất, phát quan*, mạt ngạch, bạch y sạch sẽ đoan chính, làm sao lại có quầng thâm dưới mắt – cái này đơn nhiên là lời nói đùa.
Lam Vong Cơ cũng không để ý, cúi người sửa lại chăn, nói "Nghỉ ngơi một lát, tới giờ cơm tối sẽ gọi ngươi" nói rồi liền bưng chén thuốc đi ra.
*Phát quan: búi tóc cao lên.
Ngụy Vô Tiện đưa mắt nhìn bóng lưng đã đi xa của y, trong lòng thở dài.
Câu này đúng là nói đùa, nhưng không phải là không có, nếu không có lửa thì làm sao có khói.
Nửa tháng nay, Ngụy Vô Tiện vẫn