Sơn thần, dân làng, tân nương, mấy chuyện này cứ quay cuồng trong tâm trí hắn, giấc ngủ cũng không yên ổn, lúc mơ còn thấy bóng người mang hỷ phục đỏ như máu quanh quẩn giữa rừng núi.
Hắn mơ hồ nảy sinh một ý nghĩ trong đầu, sáng ngày hôm sau tiếng động của bọn tiểu bối ra ngoài làm hắn thức giấc, hắn xuống giường gọi Ôn Ninh, để cho đối phương ra ngoài hỏi một chút chuyện.
Bên ngoài trời lại bắt đầu đổ mưa, Ngụy Vô Tiện khoác một thân áo choàng trắng xanh, cầm ô đứng dưới cửa tiểu viện nói chuyện với Ôn Ninh.
Hắn liếc mắt thấy mấy đứa nhỏ dáo dác đứng ở góc tường cách đó không xa, hắn không khỏi mỉm cười.
Bọn nhỏ ngượng ngùng giấu đầu đi.
"Công tử" giọng Ôn Ninh vang lên, xác nhận lại chuyện Ngụy Vô Tiện dặn dò mình "Công tử muốn ta hỏi xem, nơi này trong bốn mươi, năm mươi năm qua có xảy ra cái chết thê thảm nào hay là người nào biến mất không rõ tung tích sao?"
Ngụy Vô Tiện thu tầm mắt, gật đầu "Thôn này không lớn, hỏi vài người, sẽ rất dễ điều tra được"
Ôn Ninh suy nghĩ một chút "Công tử cảm thấy...ở đây có lệ quỷ hoặc oan hồn quấy phá sao?"
"Cũng không phải" Ngụy Vô Tiện lắc đầu một cách thâm sâu khó lường, đưa tay vỗ vỗ bả vai Ôn Ninh, đem người đẩy ra ngoài "Đi hỏi một chút thôi.
Nếu ta đoán không sai thì ngày mai chúng ta có thể làm rõ chuyện Sơn thần lấy vợ này"
Xế chiều, Ôn Ninh cùng đám tiểu bối quay về.
Đầu tiên là mang về tin tức Ngụy Vô Tiện muốn, sau đó cũng mang về một tin tốt: Hỏi hết người trong thôn thì đúng thật cái núi nơi Sơn thần ở cũng không nguy hiểm, chỉ khuyên rằng các nữ tử tốt nhất là đừng nên lên núi.
Hóa ra là do lần trước trong đám người của họ có nữ tử nên người dân mới ngăn họ lại không cho đi lên núi.
Nói là ngoại trừ thê tử của mình thì Sơn thần sẽ không thân cận với các nữ tử khác, tự tiện ra vào thì sẽ bị trừng phạt.
Vậy nên bọn họ định để hai cô nương trong nhóm ở lại, ngày mai sẽ lên núi điều tra một chút.
Nghe nói ở trên núi có miếu thờ, mà mỗi lần tân nương xuất giá thì đều hạ kiệu trước miếu.
Mà Sơn thần kia là tốt hay xấu, thật hay giả chắc hẳn chỉ có thể làm rõ ở trước miếu thờ này.
Lần này Ngụy Vô Tiện cũng không ngăn cản mà muốn cùng bọn họ lên núi.
"Buồn chán ở trong phòng hai ngày, cũng nên ra ngoài đi dạo một chút" Ngụy Vô Tiện nói.
Đương nhiên là bọn tiểu bối rất vui vẻ, có Ngụy Vô Tiện với Ôn Ninh cùng đi lên núi thì đúng là yên tâm hơn nhiều.
Nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau một đoàn người tiến về ngọn núi trong làn sương mờ ảo.
Khí ẩm vào lúc sáng nhiều, Ngụy Vô Tiện khoác hai cái áo choàng, một đỏ một đen, vành mũ rộng che kín mặt, một cơn gió nhỏ cũng không thể lọt vào.
Tháng sáu ở trong núi lạnh hơn ngoài núi nhiều, một thân y phục nặng nề của Ngụy Vô Tiện vẫn rất dễ gây chú ý trong đám người bọn họ.
Nhưng Ôn Ninh nói, dễ gây chú ý cũng tốt, như vậy rất là nổi bật có thể không lạc vào trong rừng sâu.
Trên núi trồng không ít cây anh đào, cây ăn quả không có người trông coi nhưng vẫn phát