Ngụy Vô Tiện được chăm sóc trong vòng một tháng, cuối cùng cũng không phát sốt nữa.
Dù không sốt nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu.
Chân tay lạnh buốt, hoa mắt chóng mặt chẳng còn tí sức lực, cả người ủ rũ.
Đừng nói tới chuyện xuống giường ngay cả ngồi một lúc trên giường cũng thấy mệt mỏi, suốt ngày đều dành thời gian để nằm trên giường.
Tháng tám đốt than trong phòng, cơ thể đổ nhiều mồ hôi, Lam Vong Cơ sợ hắn nằm lâu thì sẽ mắc bệnh sởi.
Hắn đổ nhiều mô hôi, đầu tháng tám trong một lần tắm rửa, tay Ngụy Vô Tiện không còn sức nên làm đổ chậu nước khiến quần áo ướt hết.
Hắn hắt hơi một cái cũng khiến mấy y sư lo sợ.
Làm cái này cũng không được làm cái kia cũng chẳng xong, Ngụy Vô Tiện nhận thấy mình phiền phức, nên cả ngày chỉ vùi đầu ngủ say ở trên giường.
Tâm tình không tốt, cả người uể oải đơn nhiên sẽ bất lợi cho việc hồi phục.
Thế là qua mấy ngày sau, Lam Vong Cơ sai người khiêng một cái trường kỷ đến Tĩnh thất.
Vì để Ngụy Vô Tiện chịu nằm nên đã trải lên một lớp chiếu mát mẻ, có thêm vài lớp đệm để ban ngày tựa vào, muốn mát mẻ hơn so với trên giường.
.
Truyện Hài Hước
Ngay từ đầu Ngụy Vô Tiện đã cảm thấy điều này không cần thiết, nằm ở đâu mà không phải là nằm, vậy mà lại lãng phí thêm tiền.
Lam Vong Cơ đem trường kỷ để sau tấm bình phong ở thư phòng, mặc kệ hắn có chịu hay không thì cũng đã mua về rồi.
Ngụy Vô Tiện đành phải thõa hiệp chứ không thể để Tiên đốc lãng phí như vậy.
Nằm ở tràng kỷ hắn có thể đọc sách, nghe đàn.
Nằm ở đây đúng thật là thoải mái nhiều hơn so với trên giường, hắn đọc vài trang sách rồi thiếp đi trên cái gối mềm mại.
Không biết có phải là do tâm lý không mà mấy ngày sau Ngụy Vô Tiện không cần nhìn chằm chằm vào trần nhà phòng ngủ với mới hoa văn in trên chăn nữa, bệnh tình cũng khá, thời gian tỉnh táo cũng nhiều, còn có thể trò chuyện nhiều hơn với Lam Vong Cơ.
Mấy ngày trước khi ốm nặng, đầu óc của hắn như một đống bột nhão, nói gì cũng không rõ ràng, hợp lý.
Bây giờ nghĩ lại thật là xấu hổ, chẳng biết vì sao Lam Trạm có thể chịu đựng.
Nhưng mà quyển sách hắn đang đọc chẳng có gì thú vị, nội dung mấy quyển thoại bản Lam Vong Cơ mua về đều khá giống nhau, sau khi đọc nhiều hắn đã thấy chán.
Mà đàn thì quá nặng hắn cũng chẳng có hứng chơi.
Nhưng Ngụy Vô Tiện cũng chẳng nhàn rỗi, tinh thần khá hơn một chút là liền kiếm chuyện gì đó để làm.
Hai ngày sau hắn hỏi mượn Lam Vong Cơ giấy và bút, nói là để giết thời gian.
Sau đó, lúc tỉnh dậy thường dựa vào đệm, không biết đang bôi bôi vẽ vẽ cái gì.
Ngụy Vô Tiện làm gì Lam Vong Cơ cũng không chủ động can thiệp.
Muốn giấy thì cho giấy, muốn bút thì đưa bút, còn để sẵn cho hắn chậu nước và xà phòng, để