Lam Vong Cơ nhớ tới lúc trước, lúc hai người nói về địa phược linh chết vì hỏa hoạn kia.
Lúc ấy còn nghĩ đến việc tìm cách nào để tu sĩ bình thường nhất, thậm chí người chưa kết đan cũng có thể biết cách giải quyết chuyện này.
Cần phải tìm đúng chỗ, đem suy nghĩ hóa thành biện pháp, sao có thể dễ dàng? Y bị trưởng bối Lam thị phản đối, sau đó trao đổi với Lam Hi Thần một lúc, lại cân nhắc trước sau mới đưa ra một phương án đại khái.
Sau trung thu là Thanh đàm hội thì sẽ đi phổ biến.
Lam Hi Thần có trăm ngàn điều không yên lòng, cho nên mới tính nói chuyện lại với y...Mà tuy y nói không sợ cản trở nhưng trong lòng cũng có chút bất an.
Nhưng chưa từng nghĩ tới Ngụy Vô Tiện sẽ dùng cách này để biến dự tính của hai người bọn họ thành sự thật.
Thấy Lam Vong Cơ im lặng nhìn bản thảo của mình, Ngụy Vô Tiện càng căng thẳng hơn, lên tiếng giải thích "Ta, ta tính là viết xong sẽ đưa cho bọn Tư Truy dùng, cho bọn nhỏ kia vài phần, cũng để lần sau bọn nó săn đêm bộc lộ tài năng, thu hút sự chú ý, cũng coi như là ân tình của Tiên đốc với Lam gia đi...với lại những người không có thì cũng đừng lo, ngươi có thể thu lại xem thử rồi chỉnh sửa, sẽ tiện hơn..."
Lam Vong Cơ hiểu rõ ý của hắn.
Nhưng cũng vì hiểu rõ nên mới có những cảm xúc không thể lý giải dâng trào trong lòng y.
Trong chốc lát y cảm thấy chồng giấy trên tay nặng đến ngàn cân, trĩu nặng lên tấm lòng chân thành của người trước mặt.
Không cần hồi đáp, không mong tên tuổi, quyền lực, chỉ là một người tiền bối gửi gắm tâm tư vào ngòi bút, vạch ra lối đi tươi sáng cho thế hệ sau.
Lam Vong Cơ im lặng, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt tái nhợt của người trước mặt, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay lạnh của đối phương, nói "Cảm ơn"
Ngụy Vô Tiện hơi ngạc nhiên, nắm chặt tay đối phương, vỗ vỗ nói "Giữa ta và ngươi cần gì phải nói cảm ơn?" hắn dừng một chút nói "Chi bằng ngươi xem thử ta viết thế nào, có cần sửa đổi chỗ nào không..."
Vừa nói hắn vừa lấy bản thảo từ tay Lam Vong Cơ, hắn phát hiện trong lúc mình ngủ Lam Vong Cơ đã làm nhiều việc: Lúc tổng kết lại những chuyện này hắn nghĩ cái gì là viết cái đó cho nên sẽ có lúc quay lại bổ sung ở phía trước vậy nên khó tránh khỏi sự lộn xộn.
Mà Lam Vong Cơ đã phân loại rõ ràng, ví dụ đem các loại tà ma yêu thú tách ra, bổ sung thêm một số phương pháp, đánh dấu lại những chỗ chưa rõ ràng để sau