Lúc Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi cùng nhau dạo bước trong thành thì ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, các trưởng bối Cô Tô Lam thị đã tề tựu ở trong Tĩnh thất.
Tĩnh thất đốt đàn hương, gió thổi qua cái chuông bạc dưới mái hiên, ánh nắng trải dài trên bệ cửa sổ, một chút yên bình.
Đó là buổi sáng mùa thu bình thường, nhưng bầu không khí tươi đẹp ấy cũng không thể ảnh hưởng đến đám người đang ngồi ngay ngắn trong phòng.
Các trưởng lão và gia chủ Cô Tô Lam thị ngồi lại với nhau, tất nhiên là muốn bàn đại sự.
Theo lý mà nói, nếu muốn thảo luận chuyện quan trọng trong tộc thì nên đến Hàn thất của gia chủ mới phải.
Nhưng lần này lại phá lệ, cứ đến Tĩnh thất.
Đây cũng xem như là phá vỡ quy củ, đơn nhiên cũng có người cảm thấy khó hiểu, nhưng nghĩ đến chuyện sắp phải nói đến, sắc mặt các vị trưởng bối lại càng thêm ảm đạm.
Gia chủ Lam Hi Thần ngồi ở bên phải thư phòng, cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí nghiêm trọng này, trên mặt hiện ra một nụ cười có hơi cứng ngắc.
Chỉ có Tiên đốc Lam Vong Cơ, ngồi ở phía bên trái, lưng dựa vào tấm bình phong có vẽ ngọn núi dài của Cô Tô là bình tĩnh, bình tĩnh nhìn qua đám người đang ngồi đó.
Những người sáng suốt đều hiểu rõ, khi bàn việc ở Tĩnh thất chứ không phải Hàn thất, thì chính là thuận theo ý kiến của Lam Vong Cơ.
Vấn đề nói đến không phải là chuyện trong nhà mà là do Tiên đốc quyết định.
Thoạt nhìn có hơi ngang ngược, vô lý, khiến các trưởng bối cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không tìm thấy lý do gì để bắt bẻ, dù sao bọn họ cũng đã rõ ràng về cuộc đàm phán hôm nay.
Tiên đốc bận tâm đến thể diện của gia tộc mình, đầu tiên là thông báo cho trong nhà biết, sau nửa tháng thì cũng sẽ tuyên bố ở Thanh Đàm hội.
Mà chuyện Lam Vong Cơ muốn nói hôm nay cũng rất đơn giản: Đầu tiên chính là hủy bỏ việc chỉ có một mình Cô Tô Lam thị dạy học, thay vào đó tứ đại thế gia cùng nhau gánh vác.
Mặc dù các vị trưởng bối cũng đã đoán trước được điều này, nhưng lại nghe Lam Vong Cơ nói thẳng ra như vậy thì không khỏi phẫn uất, mang theo nỗi đau chia năm xẻ bảy: Cô Tô dạy học, Lam thị bọn họ đã gánh vác chuyện này cả trăm năm, vô số đệ tử đến Vân Thâm Bất Tri Xứ nghe học và thành tài, học trò thì có khắp thiên hạ, điều đó đã tạo nên một nền móng khó mà lay chuyển được của Cô Tô Lam thị.
Tu sĩ nhà nào dám không tôn trọng Cô Tô Lam thị? Một ngày dạy học là một ân đức.
Mà bây giờ lại đem quyền lợi này cho các thế gia khác cùng hưởng, đó thật sự là một tổn thất lớn đối với Cô Tô Lam thị.
Tuy nhiên các vị trưởng bối lại im lặng, im lặng hồi lâu cũng không