Đến mười lăm tháng Giêng, bệnh phong hàn của hắn đã khỏi.
Tinh thần của Ngụy Vô Tiện đã tốt hơn rất nhiều, buổi chiều tỉnh dậy liền ăn một bát đồ ăn mừng Tết Nguyên Tiêu do Lam Vong Cơ bưng tới.
Vừa uống thuốc xong, hắn không thể ăn quá nhiều, một cái bánh bao to hơn nắm tay một xíu, hai miếng thịt, hai hạt đậu phộng, hai hạt vừng.
Lúc hắn vừa ăn hết hai hạt vừng cuối cùng thì Lam Cảnh Nghi đã đến gõ cửa Tĩnh Thất, trên tay còn cầm một cái lồng đèn.
"Hàm Quang Quân" không nghĩ tới Lam Vong Cơ sẽ ở đó, vội vàng hành lễ, ngẩng đầu, ngượng ngùng nói "Con, con đến đưa đèn cho Ngụy tiền bối..."
Lam Vong Cơ đang ngồi ở mép giường, cầm chén thuốc không, nhàn nhạt đáp "Ừ", lại tiếp tục quay đầu nhìn Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện vẫn giống trước đây, ăn rất tốt.
Cái bát kia nhỏ, cho nên hắn ăn sạch sẽ, nước canh chưa kịp nuốt xuống, liền phồng má hứng thú nhìn đèn trong tay Lam Cảnh Nghi.
"Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng rước đèn sao?" hắn hỏi.
Rước đèn lúc 15 tháng Giêng là một trong số ít lễ hội được tổ chức ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, có lẽ là do sự đẹp mắt và trang nhã của nó.
Lam Cảnh Nghi đặt chiếc lồng đèn tinh xảo xuống, nhiệt tình miêu tả cách bày trí bên ngoài, lễ hội năm nay đều là do đám tiểu bối chuẩn bị.
"Ta thấy cái đèn này cũng đẹp, liền nhìn trúng, nên cùng Tư Truy lấy đem tới" Lam Cảnh Nghi đắc ý nói.
Nhưng khi vừa chạm ánh mắt Lam Vong Cơ, liền ho khan một trận, an phận một chút.
Ngụy Vô Tiện đưa cái chén cho Lam Vong Cơ, trong lòng lại cảm thấy buồn cười: Thật là không biết Lam Cảnh Nghi lại giống ai nữa, tính tình cũng nóng nảy.
Đêm chưa đến, lễ hội cũng chưa bắt đầu, tiểu tử này lại cầm đèn đến sớm, sợ là đã làm trái gia quy "Không thể lợi dụng chức vị chi tiện".
Hắn liếc thấy Lam Vong Cơ, y quả nhiên nhíu mày, mở miệng muốn chỉ trích.
Nhưng y lại nhận thấy ánh mắt của hắn, quay đầu đối diện với người đang mím môi cười trộm.
Mặt mày hắn sáng sủa, mới vừa ăn xong, trên môi hơi bóng, hai gò má vẫn còn xanh xao nhưng so với mấy ngày trước thì tinh thần đã tốt hơn nhiều.
Thế là Lam Vong Cơ tự giác nhu hòa lại, đã không còn chú ý đến chuyện Lam Cảnh Nghi phạm gia quy.
Lam Cảnh Nghi cũng không biết mình đã thoát khỏi một lần chép gia quy, ngồi một lát thì đột nhiên nhớ tới chuyện gì, thi lễ với Lam Vong Cơ một cái, nói "Con thấy Tiên sinh cầm một phong thư, giống như là của Kim gia, bên trên có bông mẫu đơn...!Bước chân vội vàng, hình như là đi về phía Hàn Thất, không biết là có việc gì tìm Hàm Quang Quân không?"
Thân là Tiên đốc, bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi, cho nên khi Lam Vong Cơ nghe vậy chỉ nhàn nhạt gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Sau đó bưng hai cái chén không đứng lên, nói với Ngụy Vô Tiện "Ta đi một chút rồi về"
Chưa đầy một nén hương sau khi Lam Vong Cơ rời đi, Lam Tư Truy cũng đến.
So với Lam Cảnh Nghi thì còn phô trương hơn, mỗi tay một chiếc đèn, cao hứng đi đến Tĩnh Thất.
Một chiếc đèn là hình đóa sen nở rộ tầng tầng lớp lớp, cái kia là một con thỏ tròn vo với đôi mắt đỏ.
Ngụy Vô Tiện nhìn thấy, hai mắt sáng lên, đưa tay nhận lấy, một phải một trái đều xem xét, còn không quên nói vài lời "Hai người các con định mang tất cả đèn lồng tới đây luôn hay sao? Nếu để lão tiên sinh biết, nhất định sẽ phải đi chép gia quy"
Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi