Cuối cùng, vào mười ngày trước giao thừa, tất cả tâm trí của Ngụy Vô Tiện đều đổ dồn vào để suy nghĩ xem thử nên làm thế nào để mở miệng mời Lam Vong Cơ xuống núi chơi, hắn cũng không có thời gian rảnh để tìm lý do cho bản thân mình.
Hắn cũng không dám nài nỉ quá mức, sợ giao thừa hôm đó Lam Vong Cơ bận xử lý chuyện trong nhà, lại sợ đối phương lo cho thân thể hắn đi ra ngoài sẽ dễ nhiễm bệnh, cuối cùng lại khiến ngay cả hắn cũng không thể ra ngoài cửa.
Dường như giữa hai bọn họ vẫn còn cách một lớp giấy thật mỏng, đằng sau lại phảng phất một hình bóng mông lung, chẳng biết là tốt hay xấu, Ngụy Vô Tiện nghĩ không ra, trong lòng hắn vẫn còn e sợ.
Hắn rầu rĩ: Tại sao lúc trước hắn lại không cảm thấy tâm tư của Lam Trạm khó đoán như vậy chứ? Ai da, cũng không trách Lam Trạm được.
Từ khi sinh ra đến giờ thì hắn mới phát hiện mình cũng thật giống với mấy cô nương, sẽ vì những chuyện nhỏ nhặt này mà lo được lo mất.
Đương nhiên Lam Vong Cơ cũng sẽ nhìn thấy dáng vẻ như người mất hồn của hắn, mấy lần ăn cơm xong thu dọn chén đũa, lúc y bước ra cửa đã cố đi chậm một lát chỉ là để chờ hắn bắt chuyện.
Tiếc rằng, bây giờ cũng đã cuối năm, việc vặt trong nhà vẫn còn nhiều nên y cũng không ở đây thường xuyên, còn Ngụy Vô Tiện thì vẫn luôn chìm đắm trong những suy nghĩ của mình, mỗi lần như vậy thì hắn đều đã bỏ lỡ sự chờ đợi của y.
Thỉnh thoảng khi Lam Vong Cơ từ ngoài quay về thì sẽ nhìn thấy hắn ngồi trong góc, không biết đang lẩm bẩm, lải nhải gì đó.
Lam Vong Cơ tính mở miệng hỏi nhưng y chần chờ một lát, đến cuối cùng vẫn không nói gì.
Cứ như thế mà trôi qua một ngày, một ngày rồi lại một ngày.
Mắt thấy đêm trừ tịch ngày càng đến gần, thời gian từ dư dả đến không còn chút ngày thừa nào khiến cho Ngụy Vô Tiện không còn đường lui.
Bất luận thế nào, thì đến đêm giao thừa hắn nhất định phải nói những lời này ra.
Mà tới lúc giao thừa, thời gian còn lại của hắn cũng không quá dư dả.
Tết thì luôn bận rộn, sáng sớm thì phải quét cái mái hiên đầy bụi, quét dọn cho sạch sẽ, sau đó lại phải treo mấy câu đối xuân, cắt giấy cắt hoa.
Trong Tĩnh thất cũng không có người vào giúp, nhiều năm như vậy nhưng cũng chỉ có một mình Lam Vong Cơ làm hết, Ngụy Vô Tiện cũng nên phụ một tay.
Hắn nhớ đến những lần ăn Tết ở Liên Hoa Ổ, Ngụy Vô Tiện vẫn luôn phụ trách lau cửa sổ, lau xà nhà, với mọi ngóc ngách khó lau chùi, thế là lúc này hắn hào hứng định bộc lộ tài năng cho Lam Vong Cơ.
Nhưng không ngờ Lam Vong Cơ quay đầu lại, khoác cái áo choàng nặng nề vào cho hắn, sau đó đưa cho hắn xấp giấy để hắn cắt hoa và cắt chữ Phúc với một chén bột nhão*
*Bột nhão: bột nhão cũng có thể dính như keo.
"Không cần ra ngoài cửa, bên ngoài lạnh, dán trong phòng là được rồi" Lam Vong Cơ nói vậy, sau đó lại nói thêm một câu "Nếu mệt thì ngươi nghỉ đi, lát nữa bọn Tư Truy sẽ tới giúp"
Ngụy Vô Tiện cầm lấy giấy dán cửa sổ, hắn có chút thất vọng.
Nhưng khi nghe xong những lời này thì cố gắng làm việc, chuyện cắt giấy cắt hoa đơn giản như vậy thì không thể không làm xong.
Không bao lâu thì Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi cũng đã đến Tĩnh thất, lúc bước vào sân thì đã thấy cảnh tượng này: Hàm Quang Quân đang ở sân làm sạch đi những bụi bẩn dưới mái hiên, pháp thuật tinh diệu đã phủi đi tuyết đọng ở mái hiên.
Còn Ngụy Vô Tiện thì lộ nửa người ở bên cạnh cái cửa sổ, thật tương phản với dáng vẻ của Hàm Quang Quân, hắn đang cố vươn tay để dán giấy lên cửa sổ.
Trên vai thì khoác cái áo choàng vướng víu, vẻ mặt thì rầu rĩ không vui, tay thì đang dán chữ Phúc hơi xéo lên.
Bởi vì muốn có một năm náo nhiệt nên Vân Thâm Bất Tri Xứ đã treo không ít đèn lồng đỏ, câu đối đỏ, ai cũng có chút vui mừng.
Nhưng trong Tĩnh thất vẫn mộc mạc như vậy, không có thay đổi gì lớn, lúc này chỉ có một xấp giấy đỏ nằm ở một góc, bên cạnh là một Ngụy Vô Tiện mang vẻ mặt khổ đại cừu thâm*, thoạt nhìn có hơi khó chịu.
*Khổ đại cừu thâm/ cừu đại khổ thâm: cực kì thù hận, mối thù sâu nặng.
Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi hành lễ với Hàm Quang Quân, sau đó lại chủ động phụ giúp dán câu đối xuân với quét dọn sân.
Lam Cảnh Nghi thì viết câu đối do Lam Khải Nhân dạy ở cửa phòng Tĩnh thất, thấy Ngụy Vô Tiện ở bên này, cậu liền nhắc nhở một câu "Ngụy tiền bối, chữ Phúc khi nãy hơi xéo"
Ngụy Vô Tiện nhìn hai bọn họ sau đó thở dài, rồi bất lực nói "Cái chữ Phúc này...Lam gia các ngươi đúng là đâu ra đấy"
Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn xé chữ Phúc kia xuống.
Thật ra hắn cảm thấy mấy tờ giấy mà Lam Vong Cơ đưa cho hắn cắt rất là khó coi, nếu là ở Vân Mộng thì chắc hẳn là không bán được rồi, đến mấy ngày gần giao thừa chỉ cần bỏ vài văn tiền ra là có thể mua được cả đống.
Nhưng với người Lam gia thì chắc có lẽ đây là cái Tết đầu tiên trong một bầu không khí vui vẻ như vậy, nên họ không giỏi trong việc chọn đồ Tết thì cũng là bình thường.
Dù sao có vẫn tốt hơn không, hắn sửa các góc cạnh lại cho ổn rồi dán lên một lần nữa.
Lam Cảnh Nghi thấy vậy thì cười đắc ý, cậu lấy mấy tờ giấy để cắt chữ ra từ túi càn khôn, rồi ném lên bệ cửa sổ "Ngụy tiền bối, dùng cái này nè"
Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn thử rồi hai con mắt kia lại sáng trưng lên, tờ giấy này rất tinh xảo, có hai con thỏ nhỏ đang ôm một thỏi vàng ròng, ở giữa thì có một chữ Phúc lượn sóng tinh xảo.
Hắn nhìn một lát, hỏi "Ở đâu vậy?"
Lam Cảnh Nghi cười hắc hắc "Là Tư Truy vẽ, còn lão sư phó thì cắt giấy theo yêu cầu"
Ngụy Vô Tiện thỏa mãn gật gật đầu, sau đó nghĩ: Đúng ha, bọn tiểu bối này sẽ chạy xuống núi để ngắm pháo hoa lúc giao thừa, chắc hẳn đã nhìn thấy những thứ đẹp mắt trong cửa tiệm, cũng biết những loại giấy cắt nào bán chạy nhất, được yêu