Đến ngày sau, Hàn Tùng Bá đã bình phục hẳn, nội lực trong người sung mãn như xưa
Lão Môn chủ Võ Đương bảo :
- Hiền diệt hãy ngồi lại đây.
Lão nhân trỏ tay ngay chính giữa sau vị Chưởng môn nhan Nga My, Hoa Sơn, Thanh Thành, Tung Sơn, Bạch Hạc và Côn Luân đang ngồi chụm lại.
Không hiểu chuyện gì sắp xảy ra Hàn Tùng Bá cứ mãi ngập ngừng chưa quyết :
- Sư bá, đây là...
Lão Môn chủ Võ đương môn nhân tiếp :
- Hiền diệt hãy nhắm mắt lại, vận hành chấn khí ba mưới sáu vòng đi rồi ba mươi sáu vòng lại, nhanh lên.
Chợt hiểu ra, Hàn Tùng Bá hoảng hốt :
- Sư bá...
Lão Môn chủ cắt ngang :
- Nhanh lên, tiếp lấy nội lực, không còn thời gian nữa.
Liền đó, sáu ngọn chưởng của các vị Chưởng môn nhân để vào nhiều nơi huyệt đạo của Hàn Tùng Bá.
Trường hợp này Hàn Tùng Bá không thể làm sao hơn được đành phải vận chân khí ba mươi sáu vòng đi, ba mươi sáu vòng lại theo lời lão chưởng Chưởng môn Võ Đương.
Đứng nhìn quán sát thần sắc của Hàn Tùng Bá, lão Môn chủ Võ Đương ra lệnh :
- Tiếp nội lực mau
Liền đó, sáu luông nội lực từ sáu ngọn chưởng truyền vào các huyệt đạo của Hàn Tùng Bá.
Đương nhiên, các vị Chưởng môn nhân này truyền nội lực cho Hàn Tùng Bá sau khi đã bàn bạc với nhau, và sắp xếp mọi việc trong ngày trước.
Bắt buộc Hàn Tùng Bá phải vận âm, dương nhị khí, tiếp thu sáu luông nội lực chạy vào cơ thể
Hàn Tùng Bá không dám nghĩ ngợi thêm, tập trung tinh khí thần vào một mối để bình tâm trong thời gian nhận lấy nội lực.
Sáu luông nội lực của các vị Chưởng môn nhân càng lâu càng ào ạt thêm hơn, hình họ khẩn cấp truyền cho chàng trước giờ biến cố xảy ra.
Mặc dù đây không phải là một cuộc luyện chiêu thức nguy hiểm, nhưng cũng chẳng kém gì, một chút sơ hở cơ thể bị tẩu hỏa nhập ma, tàn phế võ công trong nháy mắt.
Ngày còn ở Tống gia trang. Sư thúc Tống Phùng Quân từng giảng dạy cho Hàn Tùng Bá biết điều này, nên chàng hết sức chú thần không dám xao lãng.
Trải qua một giờ có hơn, chợt sau đạo chân dương từ các ngọn chưởng của sáu vị Chưởng môn nhân ào ạt đó vào cơ thể Hàn Tùng Bá. Như từng cuộn sóng vỗ trào sôi.
Biết ngay đã tới phút giây quyết liệt, Hàn Tùng Bá khẩn cấp vận chân khí tiếp nhận triền miên sáu đạo chân dương này.
Lúc bây giờ mồi hôi tháo ra ướt đầm mình Hàn Tùng Bá. Thân thể chàng nóng bỏng như lò hỏa diệm, hơi thờ hổn hển có lúc muốn ngất xỉu đi
Đây chính là giờ phút cực kỳ quan trọng cho kẻ được truyền nội lực, chớp nhoáng sơ hở hoặc phân tâm là bị tẩu hỏa nhập ma ngã ra bất tỉnh.
Đang khi sáu đạo nhân dương như lò hỏa diệm này nóng tới tột độ, thình lình hạ thấp xuống, liền dó sáu đạo nhân âm lạnh lẽo chạy rần rần vào người Hàn Tùng Bá.
Giờ thì hai luồng một nóng, một lạnh hòa trộn với nhau cảm nghe ấm áp lạ lùng.
Nhưng liền đó, luồng khí lạnh tợ tuyết băng từ sáu ngọn chưởng thấu vào khiến Hàn Tùng Bá muốn run lên.
Chàng vội vàng vận chân dương để kháng cự cơn lạnh như giá rét mùa đông này.
Lại trải qua một giờ sau, sáu luông lãnh khí dịu đi rròi chợt biến đi đâu mất.
Các vị Chưởng môn cũng vừa thu hồi ngọn chưởng của mình.
Hàn Tùng Bá buông tiếng thở phào nhẹn nõm mở mắt ra, nghe toàn thân nhẹ bổng lạ thường. Nội lực trong cơ thể chàng tràn trề vô tận. Giọng nói của lão Chưởng môn nhan Võ Đương lộ niềm hoan hỉ.
- Hiền diệt đã tựu thành một cách mỹ mãn rồi, quả thật là một điều đáng mừng đấy!
Hàn Tùng Bá đứng lên chắp tay :
- Tiểu diệt xin đa tạ công ơn của sư bá và chư vị sư phụ, trọn đời sẽ ghi tác vào tâm. Xin chư vị cho tiểu diệt được xưng hô như thế
Nói xong, Hàn Tùng Bá xoay quanh bái lễ từng người một và cuối cùng chàng bái lễ sư bá mình.
Xong hết, Hàn Tùng Bá đứng lên nhìn sáu vị Chưởng môn nhân trong thấy những cặp mắt ánh tinh quang đã yếu đi liền hiểu ngay chỉ vì truyền nội lực cho chàng mà mọi người bị suy giảm.
Lão Chưởng môn Võ Đương bảo :
- Hiền diệt chớ nên quá cung khiêm. Nay hiền diệt đã có gần một trăm năm nội lực rồi, giờ chúng ta tính tới chuyện khác.
Hàn Tùng Bá vấn một mực cung khiêm :
- Xin sư bá chỉ giáo, tiểu diệt đang chờ nghe
- Hiền diệt hãy lại đây.
Hàn Tùng Bá bước tới gần lão Chưởng môn nhân Võ Đương đứng yên chờ nghe lệnh
Lão Chưởng môn nhân Võ Đương thì thầm vào tai Hàn Tùng Bá một lúc khá lâu
Hàn Tùng Bá kinh hãi kêu lên :
- Sư bá, có lẽ nào!
Lão Chưởng môn nhân Võ Đương nghiêm sắc mặt :
- Hiền diệt, Đây là một cuộc đại sự không phải riêng một ai, chúng ta đã bàn bạc với nhau tường tận rồi, chỉ có một mình ngươi mới mong cứu vãn lại tình hình đang trên đà sụp đổ của hàng ngũ Bạch đạo võ lâm. Ngươi hãy can đảm nhận lấy cái trọng trách này trứoc loại trừ Hắc đạo, tái lập sự bình yên cho giang hồ, sau nữa trừ mối thù cho Hàn hiền đệ mà ta đã canh cánh trong lòng từ lâu. Hiền diệt đã nghe rõ rồi đây chứ?
Hàn Tùng Bá vòng tay :
- Vâng tiểu diệt đã nghe rõ
Lão Chưởng môn nhân Võ Đương đã hiện lên gương mặt niềm vui :
- Một điều nữa sau khi hiền diệt rời khỏi tuyệt ngục này rồi hãy tức khắc tới ngay Thiếu Lâm cổ tự, báo tin cho vị Đại trưởng lão như lời ta đã dặn vừa rồi, sau đó sẽ tùy theo cảnh ngộ mà hành động.
- Vâng!
Rồi chàng hỏi :
- Sư bá, trường hợp này sao Sư bá và chư vị sư bá không rời khỏi tuyệt ngục mà còn ở lại nơi này?
Lão Chưởng môn nhân Võ Đương thở nhẹ :
- Hiền diệt chưa rõ. Chỉ vì sau khi truyền nội lực cho hiền diêt, chư vị bằng hữu đã tổn thất chân ngươn quá nhiều, cần phải tịnh dưỡng trong vài hôm mứoi có thể thi triển võ công được, nên chưa thể rời khỏi, chư vị hiền hữu kia cho tới khi công lực phục hồi. Hiền diệt hãy yên tâm làm đúng như những lời ta đã bảo.
- Vâng!
- Như thế hiền diệt cần phải chuẩn bị ngay từ bây giờ, đợi vào cuối canh ba sẽ hành động.
- Vâng!
- Giờ hiền diệt cũng nên tựa lưng vào vách đã đặng tịnh dưỡng cho tinh thần minh mẫn để trí tuệ ứng phó với mọi tình thế sau khi đã rời khỏi tuyệt ngục
- Vâng!
Lão Chưởng môn nhân Thiếu Lâm móc trong tay áo lấy ra một tâm môn hiệu bằng huyền ngọc có khắc mấy chữ “Chưởng môn nhân chi bảo” trao cho Hàn Tùng Bá :
- Hàn hiền diệt hãy cất lấy tâm môn hiệu này, khi tới Thiếu Lâm cổ tự trao cho lão Đại trưởng lão làm tín vật trước khi kể lại cho lão biết mọi sự tình.
- Vâng!
Hàn Tùng Bá nhận lấy tín vật cất vào áo rồi tiến lại vách ngục ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
* * * * *
Vào cuối canh ba.
Trong tòa cổ thành Địa Ma giáo vắng lặng. Chúng cao thủ, môn đồ đang đắm mình trong giấc ngủ say.
Lão Chưởng môn nhân Võ Đương thì thầm :
- Hiền diệt, đã tới giờ hành động rồi
Hàn Tùng Bá vốn đã thức từ lâu chuẩn bị sẵn sàng, đáp thật khé :
- Vâng!
- Hiền diệt hãy ẩn nấp vào một nơi thật kín đáo gần cửa ngục mau lên.
Hàn Tùng Bá khẽ giọng :
- Vâng!
Chàng tiến ra tìm một nơi bóng tối dày đặc ẩn mình vào đưa mắt, nhìn ngay cửa ngục. Phía trong, chợt có tiếng rên la thê thảm lồng lộng vọng ra ngoài cửa ngục.
Tiếng rên la của lão Chưởng môn nhân Võ Đương theo như diệu kế đã bày sẵn. Hai tên môn đồ địa ma cùng canh gác đang ngủ ngon nghe tiếng rên la cùng đứng dậy nghe ngóng vào trong.
Tên cao lớn càu nhàu :
- Hiền đệ, các lão đầu trọc làm gì la hét ghê thế?
Tên môn đồ kia đáp :
- Ngu đệ chưa rõ, để lắng nghe xem chuyện gì đây.
Tiếng rên la trong tuyệt ngục càng dữ dội hơn, làm cho có người đang mắc bệnh trầm trọng.
Hai tên môn hồ Địa Ma giáo bước lại, đứng trước cạnh cửa ngục, ắt nhìn vào.
Tiếng rên la thê thảm vẫn tiếp tục vọng ra ngoài
Tên môn đò cao lớn quát :
- Các người làm gì rên la dữ thế?
Không có tiếng đáp nhưng tiếng rên