Hàn Tùng Bá liều lĩnh như thế cũng giống như đưa ra một chiêu trí mạng cùng đối phương trên sân trường. Một là tựu thành võ công không sẽ vong mạng hay tàn phế công phu từ trước. Đột nhiên, từ chưởng trung của Hàn Tùng Bá có ngọn gió rào rào, càng lúc càng mạnh. Đây chính là triệu chứng chiêu “Truy Phong Phật Thủ” sắp tựu thành. Hàn Tùng Bá nhanh chóng phát giác ra tình trạng trên, trong lòng phấn chấn.
Chàng thiếu hiệp vội vàng thu hết chấn khí còn sót lại tống lên song chưởng. Gió từ chưởng trung của Hàn Tùng Bá phát mạnh, ào ào như cuồng phong nổi dậy. Đạo kình rời khỏi chưởng trung của Hàn Tùng Bá hốt bụi cát tung mù lên không gian.
Vong Tình Quái Khách đã phải kêu lên :
- Tiểu tử thành tựu rồi.
Hàn Tùng Bá từ từ đứng dậy, đưa tay lau mồ hôi rịn đầy trên trán bước tơi gần Vong Tình Quái Khách. Chàng chắp tay trước ngực :
- Con xin bái lễ...
Bởi vì kẻ học võ công của vị cao nhân nào mặc nhiên đã xem người đó là sư phụ mình, Hàn Tùng Bá hiểu rõ điều này nên định bái lễ gọi Vong Tình Quái Khách bằng sư phụ. Nhưng Vong Tình Quái Khách đã khoát tay :
- Im! Tiểu tử, ta không phải là sư phụ của ngươi, chớ nên làm chuyện lẩm cẩm.
Hản Tùng Bá kinh dị :
- Thưa tiền bối... thế sao....
Vong Tình Quái Khách chặn lời :
- Hãy nghe đây. Mười mấy năm qua ta ẩn tích trong Vong tình cố này trong một dịp ra chốn giang hồ đi ngang qua tòa Địa Ma cung trông thấy ngươi lâm nạ, sắp bị giết động lòng trắc ẩn ta đẩy lui bọn ác đạo đó cứu ngươi mang về đây. Lúc ngươi chưa tỉnh ta nhận thấy ngươi có cái cốt cách phi thường, đúng là đó kỳ hoa hiếm có trên chốn võ lâm, cho dù ta không biết ngươi là ai, thân thế lai lịch như thế nào ta cũng chẳng cần hiểu. Chỉ có điều ta thích ngươi nên muốn truyền cho ngươi vài lõi võ công. Ngươi đã rõ ý ta rồi chứ?
Hàn Tùng Bá cúi đầu :
- Vâng! Tại hạ đã hiểu rõ.
Chợt Vong tình quái nhân buống tiếng thở dài :
- Tiểu tử ta vì một nỗi u uẩn trong lòng, không còn muốn ra mặt giang hồ nữa, định tâm ở Vong Tình cốc này cho đến trọn đời. Nhưng...
Ngưng lại rồi Vong Tình Quái Khách nói bằng một giọng não buôn :
- Nhưng ta vẫn còn một nối hận thù chưa trả được..
Hàn Tùng Bá nghe Vong Tình Quái Khách nói thế được cơ hội phăng tới :
- Thưa tiền bối, tiền bối đang có mối hận thù chưa trả à?
Vong Tình Quái Khách gật đầu :
- Đúng vậy tiểu tử.
- Thưa tiền bối, kẻ thù của tiền bối là ai?
Vong Tình Quái Khách buông thõng :
- Địa Ma Vương Triệu Võ.
Bất giác Hàn Tùng Bá sửng sốt cả người lên, chú mắt nhìn Vong Tình Quái Khách. Chàng hỏi :
- Tiền bối bảo sao? Kẻ thù của tiền bối là Địa Ma Vương Triệu Võ à?
- Đúng vậy. Ta thù lão không cùng chung trời đạp đất nhưng không trả thù trên mình lão được.
Hàn Tùng Bá hết sức kinh dị :
- Tiền bối. Tại sao tiền bối thù lão Địa Ma Vương Triệu Võ mà không trả thù được trên mình lão.
- Có một nguyên nhân sâu xa mà ta không thể tự tay mình trả trên mình lão Địa Ma Vương Triệu Võ được. Ta chỉ biết cách trọn đời âm thầm thù hận lão mà thôi.
Hàn Tùng Bá hăm hở :
- Tiền bối, chính tại hạ cũng đang có mối thù với lão Địa Ma Vương Triệu Võ, trước sau gì tại hạ cũng lấy máu lão để trả mối cựu thù.
Vong Tình Quái Khách ngạc nhiên, hai làn tình quang sáng rực nhìn vào Hàn Tùng Bá.
Quái khách hỏi :
- Tiểu tử, thế ra ngươi cũng có mối thù với lão Địa Ma Vương Triệu Võ nữa à?
Hàn Tùng Bá gật đầu :
- Thưa tiền bối, đúng vậy. Tại hạ đã nhất quyết phải giết lão Địa Ma Vương Triệu Võ đẻ trả thù, luôn đó trả thù cho tiền bối.
Vong Tình Quái Khách lộ niềm hoan hỉ :
- Ồ! Thế cũng hay, nhưng khi vừa ra mặt giang hồ ta có nghe hiện nay võ công của lão Địa Ma Vương Triệu Võ cao thâm quỷ thần vô lượng. Nay dù ngươi có được tuyệt chiêu “Truy Phong Phật Thủ” vẫn chưa biết có thẳng nổi lão hay không.